Tôi lờ mờ vào mắt , không thể thấy rõ vì nước mắt mọi thứ nhòe đi dưới ánh đèn đường kéo dài vô tận.
Rõ ràng đây là người tôi sâu đậm.
Rõ ràng từng là người cứu rỗi tôi.
Nhưng bây giờ, con người này chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Cơn gió đêm lùa qua, lạnh buốt, trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng.
Con người thường chỉ bộc phát khi chạm đáy tuyệt vọng. Tôi cũng .
Tôi muốn kéo xuống địa ngục cùng mình. Ngọn lửa thù hận bùng lên từ sâu trong lòng.
Nhưng tôi không đẩy nổi . Anh nắm lấy tay tôi, từng ngón tay bấu vào cổ áo bị gỡ ra.
Đôi mắt đen của , tôi đã vào đó không biết bao nhiêu lần.
Thật kỳ lạ, ba năm qua giống như một giấc mơ, giống như một vở kịch lớn. Tất cả đều là diễn viên, chỉ có tôi là khán giả bị kéo lên sân khấu trò .
Tôi không hiểu. Tôi chẳng biết gì cả.
Như thế cũng sai sao?
Những bóng cây lay , gara xe im lặng đến lạ kỳ.
Cho đến khi hôn tôi. Chỉ một giây, hoặc hai giây.
Tôi ghét cảm giác quen thuộc này. Ghét việc biết cách tôi si mê.
Tôi đẩy ra với tất cả sức lực, khiến lảo đảo vài bước.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, tôi không thấy gì.
“Chưa xong đâu, Lâm Yên Yên. Chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi.”
Giọng khàn khàn, mang theo cảm mà tôi không thể nào phân định.
Anh giữ chặt tay tôi, đẩy tôi vào một chiếc xe màu trắng vừa tới.
18
Cảm giác va chạm nặng nề, khi cửa xe đóng lại, cả chiếc xe rung lên.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bờ vai trần của tôi đã bị một bàn tay nắm lấy.
Cảm giác xa lạ khiến tôi giật mình, run rẩy.
“Chúng ta không gặp nhau bao lâu nhỉ? Cô còn nhớ tôi không, tiểu thư?”
Cằm tôi bị ép quay lại, ánh mắt của người đàn ông dài và hẹp, chiếc nhẫn trên ngón tay ta cứa vào cằm tôi, đau rát. Tôi lùi lại một chút.
Tôi nhớ ta, vừa nãy, Tô Trì đã đưa tôi đến chúc rượu ta.
Ý nghĩa là gì đây?
“Cô tên là gì?”
Anh ta hỏi tôi.
Tôi lưng tựa vào tay nắm cửa, trừng mắt ta và lắc đầu.
“Haha, món quà Tô Trì tặng tôi lần này không ngoan lắm nhỉ.”
Đột nhiên, như có một cú đánh mạnh vào đầu tôi.
Tôi lại bị ta bán đi rồi.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, địa ngục của tôi chỉ mới bắt đầu. Lần trước vẫn chưa đủ, ta muốn dồn hết những đau khổ mà kia phải chịu đựng lên tôi. Đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Chiếc xe chạy với tốc độ cao, ánh đèn đỏ rực lướt qua cửa sổ. Bộ váy này vốn không kín đáo, bất cứ chỗ nào ta chạm vào cũng khiến tôi rùng mình.
“Cô càng giãy giụa, tôi càng thấy phấn khích.”
“Nhưng lần này, món quà mà Tô Trì tặng tôi khiến tôi rất hài lòng.”
“Hắn ngày càng hiểu sở thích của tôi hơn.”
Tôi giơ chân đá ta, ta giữ lấy cổ chân tôi, nhẹ nhàng tháo giày cao gót của tôi ra. Cảm giác thô ráp từ tay ta vuốt lên da thịt tôi.
Tim tôi đập loạn nhịp, rượu cồn bắt đầu phát huy tác dụng, toàn bộ cơ thể tôi như chìm trong băng giá.
Tôi giãy giụa kịch liệt, vô chạm vào ghế trước khiến xe lắc lư.
Ánh mắt ta đột nhiên lạnh lẽo, bàn tay siết chặt cổ tôi.
“Thử cử nữa xem nào?”
Những ngón tay ngày càng thắt lại khiến tôi không thở nổi. Tôi theo bản năng cố gỡ tay ta ra, ta không hề lay chuyển.
Cho đến khi tầm của tôi bắt đầu mờ đi, ta mới buông ra.
Tôi há miệng hít lấy không khí, cảm giác oxy tràn vào phổi không hề dễ chịu. Tôi ho sặc sụa, ta chằm chằm trong sự sợ hãi.
“Luôn có người thích chuốc khổ vào thân.”
Đúng , luôn có người thích chuốc khổ vào thân.
Đôi khi tôi nghĩ, đã thế này rồi, chi bằng buông xuôi, mặc kệ người khác định đoạt. Đối với tôi, một kẻ đã lún sâu vào bùn lầy, đó cũng không phải một kết thúc quá tệ.
Có lẽ, ch,et đi sẽ tốt hơn. Nếu tôi ch,et, tôi sẽ giải thoát.
Cảm giác nhầy nhụa trên đùi tôi càng khiến tôi kinh tởm.
Tôi vô hồn ta, cảm giác như một bàn tay nhuốm đầy máu tanh đang kéo tôi vào bóng tối.
Tôi mở mắt, đột ngột dùng sức đá vào chỗ hiểm của ta. Anh ta đau đớn buông tôi ra, tôi vội vàng mở cửa xe.
Xe chạy không chậm, tài xế giẫm phanh gấp, khi tôi lăn xuống đường, da thịt va vào mặt đất nóng rát.
Qua khóe mắt, tôi thấy chiếc xe đã dừng lại. Đường phố vắng vẻ, không một bóng người.
Tôi loạng choạng đứng dậy, cắm đầu chạy. Giày tôi đã mất từ lâu, bàn chân trần giẫm lên đá nhọn, đau đớn đến mức tôi cảm thấy tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Tôi cứ chạy mãi, cho đến khi vấp phải một bậc thềm và ngã quỵ xuống đất.
Đêm tối yên lặng đến đáng sợ.
Tôi mơ hồ lên bầu trời trống rỗng.
Đèn đường độc nhấp nháy.
Những vũng nước phản chiếu ánh sáng còn sót lại. Lồng ngực tôi dâng lên một cảm bất lực không thể gọi tên.
Đã bao lâu rồi, bao lâu nữa đây?
Không ai đuổi theo tôi. Không có gì cả.
Chỉ có con hẻm tối phía sau kéo dài mãi về xa xăm.
Có lẽ, tôi không còn sợ bóng tối nữa.
Không bao giờ sợ nữa.
19
Tôi không dám về nhà, sợ bị Tô Trì phát hiện.
Những ngày sau đó, tôi ở tạm trong một nhà nghỉ kín đáo.
Tôi bắt đầu mất ngủ triền miên, mỗi khi nhắm mắt, những hình ảnh về Tô Trì lại ùa về. Có những cảnh là thực, có những cảnh chỉ do tôi tưởng tượng.
Tôi không còn nữa, thậm chí ngay cả thù hận cũng trở nên mơ hồ.
Tô Trì chưa chắc không tìm thấy tôi. Tôi nghĩ, có lẽ sự trả thù của cũng kết thúc rồi.
Như cũng tốt.
Kể từ đó, cái tên Tô Trì không còn xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.
Anh, cùng những người của , biến mất không chút dấu vết.
Cuộc sống của tôi đã trở lại bình thường chưa? Tôi không biết.
Tôi đã đến nghĩa trang thăm mộ cha tôi, cũng đến kho hàng cũ ở quê nhà để tìm kiếm.
Khi thấy bộ dụng cụ tra tấn mà cha tôi giấu dưới tầng hầm, tim tôi đập mạnh một cách kỳ lạ.
Những cơn sóng biển như nuốt chửng tất cả những câu hỏi trong đầu tôi. Tôi mở miệng chẳng biết phải hỏi điều gì.
Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng, khi người đã khuất thì cũng là khép lại. Cuộc sống phía trước vẫn đầy hy vọng.
Nhưng giờ tôi mới hiểu, những gì đã mất để lại dấu vết mãi mãi, vừa xấu xí vừa khắc sâu.
Nếu đây là cách Tô Trì trả thù, có lẽ đã thành công.
Tôi không bi thảm như kia, cũng đã trải nghiệm một cách chân thực những gì Tô Trì từng phải chịu đựng.
Cô độc? Phẫn nộ? Tuyệt vọng hay đau khổ?
Chuyện này, đối với tôi, lợi ích duy nhất có lẽ là tôi đã phát hiện ra sự thật về thứ gọi là “ ” giữa tôi và Tô Trì.
Tôi sẽ không còn là con rối mù quáng nữa.
Sau đó, tôi quay lại việc, mở lòng đón nhận những người mới.
Em tôi thỉnh thoảng vẫn tìm đến quấy rầy. Nhưng qua những lời dò xét của nó, tôi nhận ra nó cũng đã mất liên lạc với Tô Trì.
Bác sĩ bảo tôi có thể coi những năm tháng ấy như một giấc mơ.
Nếu không quên , thì hãy giả vờ rằng nó chưa từng tồn tại.
Dù sao đi nữa, tôi sẽ không bao giờ bước vào nơi ấy lần thứ hai.
Thế là đủ rồi.
20
Trên đường từ chỗ về nhà, tôi bị người ta đánh ngất. Giây phút trước khi mất ý thức, tôi nghĩ gì?
Tôi nghĩ, lại nữa rồi.
Tôi lại bị cuốn vào thế giới của bọn họ.
Quả nhiên, một khi đã đặt chân vào bùn lầy, sẽ không bao giờ thoát khỏi nó.
Khi mở mắt, trước mắt tôi là một màu trắng chói lóa.
Ga giường sao mà lạnh lẽo đến thế, giống như cơ thể tôi đã mất đi hơi ấm.
Cánh cửa mở ra, tôi lặng lẽ .
“Đầu có đau không?”
Giọng dịu dàng đến mức tôi nghĩ rằng đó không phải sự thật.
“Tôi bảo họ mang đến đây. Có lẽ họ hiểu sai ý tôi, nên ra tay hơi nặng.”
“… ”
Anh tiến lại vài bước, tôi theo phản xạ lùi về phía sau.
“Tô Trì.”
Tôi phải khó khăn lắm mới gọi cái tên tan nát ấy.
“Anh còn muốn gì nữa?”
Đôi mắt đen của sâu thẳm như vực không đáy. Mỗi khi tôi, tôi đều cảm thấy như bị hút vào một màn sương hỗn loạn, không có lối thoát.
“Muốn gì à? Tôi chưa nghĩ ra.”
Bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, hơi lạnh thấm qua làn da, lạnh buốt.
Tôi quay mặt đi, bật .
Cơn gió nhẹ lùa qua khe cửa. Tôi chằm chằm vào bóng lưng khi rời đi, đóng cửa lại.
Những ký ức mà tôi đã chôn giấu khó khăn lắm mới quên , giờ lại trỗi dậy từng chút một.
Những hình ảnh vụn vỡ càng rõ ràng hơn với sự xuất hiện của .
Tôi nhảy xuống giường, quanh căn phòng.
Một căn phòng đơn giản chỉ có giường, đèn và bàn.
Không có cửa sổ, cửa phòng là khóa mật mã. Tứ phía đều là những bức tường trắng toát đối mặt với tôi.
Một lúc sau, quay lại với một hộp giữ nhiệt.
“Lại để tôi ăn no để tiếp khách giúp sao?”
Tôi thẳng vào , khí lạnh từ người toát ra khiến tôi không kìm mà rùng mình.
Tôi thực sự không biết phải đối diện với thế nào nữa. Đôi lúc, ngay cả căm ghét tôi cũng không muốn dành cho .
“Ăn đi.”
Anh chỉ nhẹ nhàng .
“Không ăn .”
Tôi chằm chằm vào .
“Đây đều là món thích. Sao lại không ăn ?”
Anh khẽ nhướn mày.
“Nhìn mặt , tôi nuốt không trôi.”
Tôi không ngờ mình sẽ thẳng điều đó trước mặt . Rõ ràng, đang nắm quyền sinh sát tôi trong tay. Rõ ràng, có thể dễ dàng bẻ gãy cổ tôi.
Anh khựng lại một lúc.
Tôi nghĩ sẽ mang thức ăn đi, hoặc ít nhất là bỏ đói tôi vài ngày.
Nhưng không, xoay người và thật sự rời khỏi phòng.
“… ”
Bạn thấy sao?