Khi Người Đàn Ông [...] – Chương 2

Nhưng Tô Trì của tôi sẽ không ngơ với tôi.

“Buổi sáng vẫn phải ăn một chút gì đó.”

Thấy kéo cửa định đi, tôi vội vàng bước tới níu lấy tay áo .

“Lâm Yên Yên.”

Anh khẽ nhếch môi , nụ vẫn cuốn hút như ngày nào. Dưới ánh sáng ngược, , tôi vẫn thấy bóng dáng của sự dịu dàng từng có.

Nếu như ánh mắt không chứa đầy vẻ chế nhạo.

“Cô đúng là cố chấp thật đấy.”

“…”

Phải rồi, từ lúc nào tôi lại trở thành như thế này?

Không muốn để đi, không chịu thừa nhận rằng đã quên tôi. Trong lòng tôi cứ gào thét rằng không nên như , không nên như .

Anh đã thích tôi mà.

Tôi không tin, sao vừa mở mắt ra, đã ghét tôi ?

Những ngón tay trắng bệch bị gỡ từng ngón một, chiếc nhẫn từng tặng tôi sáng lấp lánh trên tay, giống như một hạt bụi không ai để ý.

Sau khi rời đi, tôi ngồi một mình trên sofa rất lâu.

Trên sofa có một món đồ chơi, hình dáng dài của một sinh vật không rõ tên. Đó là thứ tôi và từng gắp ở khu vui chơi.

Tôi không biết mình đã tiêu bao nhiêu tiền, không số cụ thể. Ngón tay thon dài của bóp nhẹ món đồ chơi, trêu nó xấu xí.

Dài, lại chiếm diện tích, sau đó bị vứt trên sofa. Những lúc chuyện gì đó, sẽ lấy nó kê dưới lưng tôi.

Có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự hiểu Tô Trì. Hoặc có lẽ, giấu con người thật của mình quá kỹ.

Tô Trì đối với tôi luôn chiều chuộng vô điều kiện.

Đôi lúc, tôi cảm nhận rõ rằng quá nuông chiều tôi. Anh chưa từng giận tôi, cũng chưa từng nặng lời.

Đôi khi, tôi nghĩ mình quá nhiều.

Sau khi cha tôi qua đời, với tôi, thế giới này chỉ còn .

Có một đêm tôi không tài nào ngủ , nhắn tin hỏi đang ở đâu, gửi cho tôi địa chỉ một quán karaoke.

Tôi thừa nhận, nơi đó khiến tôi bực bội ngay từ ánh đầu tiên.

Tôi gần như bật dậy khỏi giường, không còn chút buồn ngủ nào, bắt taxi tới nơi.

Tài xế còn tưởng tôi đi bắt gian.

Tôi không biết có bắt gian không, Tô Trì đứng đợi tôi ở cửa quán karaoke.

Những ánh đèn neon rực rỡ soi sáng màn đêm, tiếng nhạc ồn ào vang vọng. Giây phút thấy , tôi chẳng gì.

Anh tiến tới nắm tay tôi, : “Em thật sự tới rồi.”

Anh rõ ràng biết tôi sẽ đến mà.

“Yên Yên, đoán xem, em không ngủ phải không?”

“…”

Tôi im lặng đường nét dưới cằm , nghĩ rằng mình chắc bị đôi mắt rực rỡ của dưới ánh đêm mê hoặc mất rồi.

Sự huyên náo trong bóng tối bỗng trở nên yên tĩnh.

Chính đêm hôm đó, từ gọi tôi là “Lâm Yên Yên” chuyển sang gọi “Yên Yên”.

Tôi nghĩ, tôi không quên , những ký ức ấy quá nặng nề, khắc quá sâu trong lòng tôi.

Nếu thế gian này có loại nước nào giúp quên đi quá khứ, hãy cho tôi một ly.

Đừng chỉ cho , cho tôi một ly nữa là rồi.

9

Em tôi gọi điện cho tôi.

Nó là con của mẹ tôi với người cha kế, tuy chúng tôi có chung dòng máu, mối quan hệ giữa tôi và nó đến mức thà cả đời không gặp lại nhau.

“Chị à, em nghe chị bị trai đá rồi?”

Trong điện thoại, giọng nó đầy hống hách.

“Liên quan gì tới em?”

Tôi nhíu mày.

“Không liên quan gì cả, em chỉ muốn hỏi thăm chị thôi mà. Chị lại một mình rồi, đúng không?”

“Chẳng còn ai che chở chị nữa rồi nhỉ, hí hí.”

“…”

Em tôi từ nhỏ đến lớn không bao giờ chịu thấy tôi sống tốt. Bất cứ thứ gì liên quan đến tôi, nó đều muốn cướp đi.

Lúc tôi và Tô Trì bên nhau, có lẽ tôi từng khiến nó chịu thiệt vài lần, nên giờ nó vẫn còn nhớ mà hận.

“À đúng rồi, chị này, em có chuyện muốn thông báo với chị nhé. Tuần sau là lễ trưởng thành của em rồi.”

“Nhưng chắc chị không có mặt mũi nào đến tham dự đâu nhỉ?”

Sau khi mẹ tôi lấy chồng khác, bà đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với tôi.

Nhưng tôi không hiểu, tại sao em cùng mẹ khác cha này lại có sự thù hằn lớn như với tôi.

Rõ ràng nó từ nhỏ đã sống trong biệt thự, học trường quốc tế. Khi tôi và cha ngồi tính toán tiền ăn, có lẽ gia đình nó đang ăn tối trong nhà hàng xoay.

Năm tôi mười tám tuổi, cha tôi mang về một chiếc bánh từ tiệm nhỏ trước cửa nhà; còn lễ trưởng thành của nó, là một bữa tiệc xa hoa.

Tôi có cảm giác cuộc gọi này đầy ác ý.

Nó từng hẹn gặp Tô Trì dưới danh nghĩa là em tôi, bị từ chối với vẻ khó chịu.

Vậy mà chiều nay, khi thấy tấm ảnh nó gửi cho tôi, lòng tôi bỗng chùng xuống.

Đó là ảnh của một buổi tiệc, có Tô Trì và nó. Nó ngoan hiền, còn ánh mắt Tô Trì vẫn lạnh lẽo.

Đó là chuyện xảy ra trưa nay sao? Họ đã ăn trưa cùng nhau?

Tôi biết em tôi, nó luôn có hứng thú với Tô Trì.

Nhưng Tô Trì rõ ràng là một giáo viên dạy nhạc, thế nào họ lại xuất hiện trong cùng một bữa tiệc?

Và nữa, Tô Trì, người đã mất trí nhớ, liệu có biết từng những việc không thể để lộ ấy không?

10

Khi tôi gọi điện cho Tô Trì, phát hiện ra đã chặn số của tôi.

Đêm đó, cũng không về nhà.

Tôi chỉ còn cách gọi cho thân của .

“Sao chị dâu? Có chuyện gì thế?”

Bạn thân không chặn tôi.

Dường như có tiếng ồn ào xung quanh, ta là người lanh lợi, có lẽ là cánh tay phải Tô Trì tin tưởng nhất.

“Tô Trì chặn tôi rồi.”

“Ơ, chị dâu, đừng buồn mà. Tôi đã bảo chị rồi, bỏ đi cho xong.”

“Vậy tại sao còn gọi tôi là chị dâu?”

“Ừ nhỉ, tại sao nhỉ?”

Anh ta dường như đi đến một chỗ yên tĩnh, tiếng bật tắt bật lửa vang lên rõ ràng.

“Lâm Yên Yên, chị biết không, trên đời này thứ phiền phức nhất chính là cảm.”

“Tô Trì coi chị là gì mà chị vẫn cứ bám lấy ấy?”

Lời ta vừa thẳng thừng vừa đau lòng.

“Chị dâu, chị muốn gặp Tô Trì đúng không? Được thôi, đến đây.”

Anh ta cho tôi địa chỉ, một nơi tôi chưa từng biết.

Tôi bắt taxi đến đó, và hiểu vì sao mình không biết.

Đó là một công trường bỏ hoang.

11

Tiếng chó hoang sủa vọng lên từ đâu đó. Đêm nay trăng rất sáng.

Một chiếc xe đen đỗ trước tòa nhà dang dở, đèn xe chiếu sáng cả vùng đất trống.

Chiếc Phideon, xe của thân .

Tô Trì đứng ngược sáng trước mũi xe. Anh với tôi sao? Tôi không rõ. Đèn xe quá sáng, khiến bóng dáng mắt tôi đau nhói.

Anh vẫy tay gọi tôi.

… Thì ra, thật sự đang .

“Lâm Yên Yên.”

Anh gọi tên tôi, không phải giọng điệu cảm, mà là một sự giễu cợt lạnh lẽo xuyên thấu tim tôi.

“Nếu em leo lên nóc tòa nhà này, sẽ quay về bên em, thế nào?”

Tôi sợ bóng tối, sợ đến ch,et khiếp.

Tòa nhà dang dở này không có đèn, dù đêm nay trăng sáng, cầu thang tối om như cái họng sâu hun hút của quái vật.

“Sợ rồi à?”

Anh cúi người, ánh đèn trắng xóa phản chiếu trong đôi mắt , không rõ cảm .

“Không phải em sao? Chứng minh đi chứ?”

“…”

Bước vào cầu thang sâu thẳm, tôi nghĩ liệu mình có ch,et ở đây không?

Anh rõ ràng đang trêu tôi, tại sao tôi vẫn bước vào?

Có phải tôi điên rồi không?

Hay là đầu óc tôi hỏng mất rồi?

Cầu thang không có tay vịn, ánh sáng từ điện thoại chiếu lên sàn đầy những tấm gỗ vụn.

Có thứ gì đó lướt qua, tôi hoảng hốt đến mức rơi điện thoại.

Cảm giác lạnh buốt chạm vào mắt cá chân, tôi mới nhận ra đó là túi nhựa bỏ đi.

Gió đêm ùa qua những cửa sổ chưa lắp kính. Khi tôi xuống, phía dưới là một vực thẳm không đáy.

Nơi này yên tĩnh đến mức, tiếng bước chân của tôi trên gỗ hay nhựa cũng vang lên rợn người.

Cầu thang không tay vịn, tôi chỉ có thể bám vào tường mà đi.

Khi gần đến tầng thượng, ánh trăng càng sáng hơn.

Cả không gian tràn ngập một màu trắng nhợt nhạt. Tôi xuống, chiếc xe đen dưới tầng đã biến mất.

Bị lừa rồi sao?

Tôi tưởng rằng trò của đến đây là kết thúc.

Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng người chuyện.

Ai đó đang chuyện điện thoại, giọng to vang lên giữa không gian tĩnh lặng, tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

“Anh Tô, tôi lên tầng thượng rồi, không thấy ai cả.”

“Không phải bảo có phần thưởng cho tôi sao? Cô ta đâu rồi?”

Giọng của từ đầu dây bên kia vang lên, bình thản đến lạnh lùng.

“Chắc ấy đang trốn. Cô ta thích tôi lắm, chắc chắn sẽ lên tầng thượng.”

Là giọng của Tô Trì.

Tôi bịt chặt miệng, không dám phát ra bất kỳ tiếng nào.

“Ha, chắc tôi ấy sợ rồi. Đừng trốn nữa, em à.”

“Anh Tô , tối nay là của tôi rồi.”

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, tôi cố gắng kiểm soát cơ thể đang run rẩy của mình, đầu óc trống rỗng.

Lúc ấy, tôi mới hiểu, Tô Trì thật sự ghét tôi. Anh không còn là người từng chiều chuộng tôi nữa. Anh không còn là của trước đây.

Rốt cuộc tôi đã gì để đối xử với tôi như thế này?

Tôi không kìm mà run lên, người đàn ông đi vòng quanh, tới gần chiếc tủ tôi đang trốn.

“Thật sự không có ai à, Tô.”

“Không có? Vậy tìm trong tủ đi.”

“Tủ? Tủ nhỏ thế này sao nhét vừa người?”

“Cô ấy từng học múa.”

Người đàn ông dừng lại trước tủ, tay sờ vào tay cầm. Tôi nín thở, bất ngờ lao ra ngoài.

Anh ta không kịp phản ứng, bị tôi xô ngã xuống đất. Chiếc điện thoại rơi xa, ánh sáng nhấp nháy trên sàn.

Tôi loạng choạng đứng dậy, chạy thục mạng. Anh ta chửi bới đuổi theo sau, những lời thô tục tôi chưa bao giờ nghe qua.

Tòa nhà bỏ hoang đầy những thứ linh tinh, ánh trăng mờ nhạt khiến tôi không rõ đường.

Người đàn ông nhanh chóng đuổi kịp, nắm lấy áo tôi, tát mạnh một cái.

Tiếng thở hổn hển của ta vang khắp cầu thang, như tiếng gầm của dã thú.

Máu từ mũi chảy ra, tôi mới nhận ra mình bị đánh đến chảy máu mũi.

“Khá lắm nhỉ!”

Tôi dốc hết sức giãy giụa, đột nhiên phát hiện ta không giữ tôi nữa.

“Sao không chạy nữa?”

Phía sau tôi là cầu thang không lan can.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...