Khi Người Đàn Ông [...] – Chương 4

6

Bầu trời vừa hửng sáng.

Tôi lái chiếc xe ba gác nhỏ, chở một phần thịt lợn vừa xong đến giao cho khách sạn, sau đó quay lại chợ thực phẩm.

Vừa mới sắp xếp xong thịt, mấy nhân viên quản lý đã kéo đến, soi mói đủ thứ rồi bắt bẻ.

“Quầy hàng của không đạt tiêu chuẩn, tạm đình chỉ hoạt một tháng, một ngàn tệ. Sau khi điều chỉnh đúng quy định mới phép kinh doanh lại.”

Tôi lặng lẽ họ dọn hết đồ đạc của tôi đi.

Một tờ niêm phong đỏ chót dán lên quầy hàng.

Đúng lúc này, Kỷ Thiên Thiên xuất hiện với vẻ mặt đắc ý, nụ đầy ác ý.

“Đồ đàn bà hôi hám lợn, xem ra thịt của có vấn đề rồi nhỉ? Chắc là thịt kém chất lượng, hay là bán thịt thối cho chúng tôi?”

“Chúng tôi sẽ kiện ! Bắt phải bồi thường đến mức sản mới thôi!”

Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

“Mấy chuyện này, đều do đúng không?”

Cô ta gian trá, giả vờ vô tội:

“Cô đừng có vu oan cho tôi, chắc chắn đây là do gian lận nên mới bị như !”

Tôi gật đầu, lạnh.

“Được thôi. Cô muốn Triệu Chí Kiệt? Tôi nhường cho !”

Vừa dứt lời, Kỷ Thiên Thiên sửng sốt.

Tôi lập tức rút điện thoại ra, gọi cho Triệu Chí Kiệt.

Liên tục gọi sáu cuộc, ta không bắt máy!

Tôi liếc Kỷ Thiên Thiên, giật thẳng điện thoại từ tay ta, mở khóa bằng vân tay của chính ta, rồi gọi cho Triệu Chí Kiệt.

Điện thoại vừa đổ chuông, ta lập tức bắt máy!

“Anh đã bảo em đừng gọi cho trong khoảng thời gian này mà, chờ—”

Tôi không chút do dự, trực tiếp cắt ngang:

“Không cần chờ nữa! Tôi nhường cho ta!”

“Triệu Chí Kiệt, xem như tôi sai rồi! Tôi không dám đụng vào đám người nhà giàu các người nữa! Tôi chỉ muốn an phận lợn, bán thịt, kiếm sống qua ngày. Anh có thể buông tha cho tôi không?”

Giọng ở đầu dây bên kia bỗng trở nên hoảng loạn.

“Yêu… Yêu Yêu? Sao lại là em gọi? Em đang ? Anh không hiểu! Anh không gì cả!”

Tôi bật chua chát, giọng khàn đặc vì tức giận:

“Anh không gì? Vậy tại sao Kỷ Thiên Thiên có thể khiến người ta mang hết số lợn tôi mới mua đi? Tại sao quầy hàng của tôi bị niêm phong?”

“Tại sao không nghe máy của tôi lại bắt máy của ta ngay lập tức?”

Bên kia điện thoại, Triệu Chí Kiệt đột nhiên câm nín.

Trong ống nghe vang lên tiếng gió rít mạnh.

“Yêu Yêu! Anh vừa bận chút việc nên không ý điện thoại. Anh lập tức đến ngay, chờ ! Anh sẽ giải thích rõ ràng!”

Tôi cúp máy, đi thẳng đến tiệm in gần cổng chợ, loay hoay suốt một hồi để in ra một bản thỏa thuận ly hôn.

Sau khi kiểm tra lại nội dung, tôi hài lòng quay về quầy hàng.

Triệu Chí Kiệt đã có mặt từ lúc nào.

Anh ta rõ ràng là chạy một mạch đến đây, cả người thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại.

Anh ta nắm lấy vai tôi, vội vàng lên xuống:

“Yêu Yêu, em không sao chứ? Anh nghe có người đánh nhau!”

Tôi bật , nhẹ nhàng đẩy ta ra, chỉ về phía Kỷ Thiên Thiên.

“Đúng là có đánh nhau đấy. Nhưng người bị đánh là ta.”

Không biết ta lấy đâu ra tự tin, một người bán hoa mà dám đánh nhau với một người ngày ngày lợn như tôi?

Kỷ Thiên Thiên lập tức nước mắt lưng tròng, lao vào lòng Triệu Chí Kiệt, giọng nũng nịu đầy ấm ức:

“Anh Chí Kiệt, em chỉ đến mua thịt thôi mà! Rõ ràng là ta bán thịt thối cho em, nên quầy hàng mới bị kiểm tra! Vậy mà ta lại đổ lỗi cho em, còn giật điện thoại của em, trầy cả tay em nữa!”

Tôi chậm rãi cởi chiếc áo khoác việc, lấy từ trong túi ra tờ đơn ly hôn vừa in ở tiệm photo.

Khi đưa cho Triệu Chí Kiệt, ta sững người, tôi đầy khó hiểu:

“Đây là gì?”

Tôi nhàn nhạt trả lời:

“Nghe mấy người giàu có các đều thích hợp đồng ly hôn. Tôi đã ký sẵn rồi, không cần lấy của một xu nào, tôi ra đi tay trắng!”

“Chỉ có một điều kiện duy nhất: Từ nay về sau, các người đừng phiền tôi nữa!”

Đôi mắt Triệu Chí Kiệt đột nhiên đỏ lên.

Anh ta như phát điên, xé nát tờ đơn ly hôn thành từng mảnh nhỏ.

“Anh không ly hôn! Yêu Yêu, chưa từng muốn ly hôn với em!”

Tôi khẽ nhếch môi, nhạt:

“Không ly hôn? Vậy còn Kỷ Thiên Thiên thì sao? Cô ta đã đủ mọi chuyện vô liêm sỉ rồi đấy!”

Không ngờ, ta đáp lại không chút do dự:

“Anh và ấy chỉ là , người vợ duy nhất của chỉ có thể là em!”

Kỷ Thiên Thiên sững người.

Nhìn thấy ánh mắt đầy chế giễu của tôi, ta lập tức hoảng loạn, rồi nhanh chóng chạy khỏi chợ thực phẩm.

Tôi không ngờ Triệu Chí Kiệt lại bám dai như .

Anh ta nắm chặt lấy tay tôi, khẩn thiết :

“Yêu Yêu, biết đã lừa em rất nhiều chuyện, khiến em đau lòng. Anh thề, từ giờ sẽ không bao giờ lừa em nữa!”

Tôi thu lại nụ , ánh mắt lạnh lùng ta:

“Nhưng bây giờ vẫn đang lừa tôi đấy thôi!”

Anh ta chắc chắn nghĩ rằng tôi không có bằng chứng về chuyện ngoại của ta và Kỷ Thiên Thiên, nên mới dám ngang nhiên họ chỉ là bè.

Tôi mở điện thoại, bật lên đoạn video hai người họ trên giường với nhau.

Sắc mặt Triệu Chí Kiệt lập tức tái mét.

Tôi ta, chậm rãi hỏi:

“Anh còn cần bổ sung gì nữa không?”

Anh ta không nổi một lời.

7

Tôi mệt mỏi lê bước về nhà.

Dậy từ sáng sớm, lại trải qua cả một ngày dài đầy rẫy những mệt mỏi, tôi vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, một mùi thơm nức mũi len lỏi vào khứu giác.

Ra khỏi phòng, tôi phát hiện Triệu Chí Kiệt đã quay lại, trên bàn là một bàn đầy món ngon.

Nhìn thấy tôi, ta có chút lúng túng, đứng bên bàn ăn như một đứa trẻ bị tổn thương.

“Yêu Yêu, trước đây em từng muốn ăn hải sản, đã hết cho em rồi. Em lại đây nếm thử đi.”

Nhưng lần này, tôi chỉ lùi lại, như thể muốn tránh xa ta.

“Đúng là hiếm có thật. Tổng giám đốc Triệu hôm nay không giả vờ nghèo nữa à? Không giả vờ sản nữa à? Không sợ tôi cướp hết tài sản của nữa à?”

Mỗi câu tôi ra, sắc mặt Triệu Chí Kiệt càng trở nên tệ hơn.

Cuối cùng, ta khẽ nhăn mặt, đưa tay ra định nắm lấy tay tôi, tôi hất ra ngay lập tức.

Anh ta khựng lại, rồi gượng cay đắng:

“Anh chưa từng có ý định lừa em!”

Nhưng câu này đã khiến tôi sụp đổ.

Nước mắt tuôn trào mà tôi không thể kìm nén nổi.

“Không có ý định lừa tôi?”

“Vậy ba năm qua tôi việc ngày đêm vì ai?”

“Là ai công ty sản, nợ nần chồng chất cần trả?”

“Tôi lợn, năn nỉ từng người hợp tác mua thịt, thậm chí vì sợ không đủ tiền trả nợ cho mà còn vào bệnh viện bán máu!”

“Bây giờ với tôi rằng chưa từng muốn lừa tôi?”

Từng chữ, từng câu, tôi gào lên trong nghẹn ngào.

Triệu Chí Kiệt lùi lại hai bước, đụng vào bàn, không gì.

Nước canh hải sản nóng hổi đổ lên người ta, ta chẳng có chút phản ứng đau đớn nào.

“Anh rõ ràng có tiền, có thể mua hải sản đắt đỏ cho Kỷ Thiên Thiên, có thể mở tiệm hoa cho ta khắp thành phố, có thể dậy sớm đi mua bánh bao cho ta…”

“Còn tôi thì sao?”

“Ba năm qua tôi chỉ ăn khoai tây xào rau cải ngày nào cũng chỉ biết lặp lại câu ‘phải trả nợ’!”

“Tôi đã cùng chịu khổ suốt ba năm, dốc hết sức giúp trả từng đồng nợ, chưa từng cảm nhận một chút từ !”

Từng câu, từng chữ tôi gào lên như xé gan xé ruột, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Tôi cầm lấy con tôm trên bàn, ném mạnh vào người Triệu Chí Kiệt.

“Cút! Anh cút khỏi nhà tôi ngay!”

“Triệu Chí Kiệt, tôi nghĩ tôi đã rất rõ ràng rồi! Đơn ly hôn cũng đã thấy, nếu có gì không hài lòng tôi có thể sửa, tôi không muốn gặp lại nữa!”

Dồn hết chút sức lực cuối cùng, tôi đẩy ta ra khỏi nhà.

Cửa vừa đóng sập lại, tôi không còn chống đỡ nổi nữa, cơ thể mềm nhũn ngã xuống sàn, tựa vào cánh cửa mà khóc nức nở.

Ba năm qua tôi đã hy sinh quá nhiều, kết cục lại chẳng đáng một xu…

Ngày hôm sau, tôi bình tĩnh lại.

Vì quầy hàng vẫn còn bị niêm phong, tôi quyết định đi tìm một công việc tạm thời.

Vừa mở cửa, một bóng người lăn xuống ngay trước mặt tôi.

Triệu Chí Kiệt co ro ở cửa nhà tôi cả đêm, mặt mũi tái nhợt vì lạnh.

Anh ta thấy tôi tỉnh dậy, lập tức ngẩng đầu, giọng có chút run rẩy:

“Yêu Yêu, em dậy rồi à? Sớm định đi đâu thế?”

Tôi lạnh lùng ta một cái, chẳng còn chút thương nào.

“Làm ơn đừng chắn trước cửa nhà tôi nữa. Nếu không, tôi báo cảnh sát đấy.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...