Khi Người Đàn Ông [...] – Chương 3

4

Tôi hét lên, lại khiến Triệu Chí Kiệt như thể đang đối diện với nỗi sợ hãi.

Cả người ta cứng đờ, nét mặt cũng không thể kiểm soát .

Sau đó, ta không thêm lời nào.

Chỉ nhẹ nhàng bế tôi đặt lại lên giường.

Anh ta không dám hỏi tôi hôm nay đã thấy gì, nghe gì.

Bởi vì ta biết, một khi hỏi, mọi thứ sẽ kết thúc.

Không hiểu sao, lần này trong lòng ta tràn ngập nỗi bất an, sợ hãi.

Cảm giác như có thứ gì đó đang dần rời xa ta, không còn nằm trong tầm kiểm soát của ta nữa.

Một cảm giác… mà ta không thể chấp nhận nổi!

Sau khi đắp chăn cho tôi, ta ngồi xuống bên giường, mỉm gượng gạo:

“Yêu Yêu, hôm nay em không ổn định, em nghỉ ngơi trước đi, hôm khác chúng ta tiếp.”

Rời đi, ta còn nhẹ nhàng khép cửa lại.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, trời đã trưa.

Triệu Chí Kiệt không có nhà.

Tôi mặc áo khoác việc, vội vàng đến chợ bán thịt.

Điều tôi không ngờ tới là… Triệu Chí Kiệt lại xuất hiện ở chợ thực phẩm.

Gian hàng nhỏ của tôi, không biết vì lý do gì, đã chật kín khách mua thịt.

Anh ta đang bận tối mắt tối mũi, vừa cắt thịt vừa cân cho khách.

Chú Lý kéo tôi qua một bên, giọng đầy kinh ngạc:

“Yêu Yêu à, chồng cháu đúng là có số giàu sang! Anh ta vừa đến một lúc mà cả đám người đã ùn ùn kéo đến mua thịt, cháu mấy người bán thịt khác xem, ai cũng trừng mắt đến mức sắp nổ luôn rồi kìa!”

Tôi đảo mắt quanh, quả thật tất cả khách hàng đều dồn hết về gian hàng của tôi.

Nhưng rất nhanh, tôi cũng đoán ra lý do.

Chắc hẳn bọn họ đến đây… là để lấy lòng ta.

Một tổng giám đốc như ta, tất nhiên là có “vận khí tài lộc” rồi.

Tôi bước tới, giật phắt con dao lọc xương trong tay Triệu Chí Kiệt, cau mày hỏi:

“Triệu Chí Kiệt, đến chợ gì?”

Anh ta mất đi con dao, vẫn bận rộn cân thịt cho khách.

“Đương nhiên là đến giúp em bán thịt rồi! Em xem, nhiều người mua như , không chừng lát nữa là bán hết sạch luôn!”

Khoảnh khắc này, tôi chợt nhận ra… Sự thành công của Triệu Chí Kiệt không phải không có lý do.

Trước đây, dù tôi có thế nào, ta cũng không bao giờ chịu bước chân vào chợ thực phẩm.

Vậy mà bây giờ, ta lại chủ bán thịt, cắt thịt.

“Cô bé, nhanh lên đi! Tôi muốn miếng này, đừng bán cho ai khác nhé!”

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, cảnh tượng náo nhiệt trước mắt đã kéo tôi trở lại thực tại.

Một bà lão mặc váy vải thô thấy tôi mãi chưa hành , còn định tự cầm dao lên cắt thịt.

Tôi vội vàng dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu, tập trung bán hết số thịt còn lại.

Cho đến khi miếng thịt cuối cùng cũng bán sạch.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Chí Kiệt chuyển khoản cho tôi một số tiền, hào hứng :

“Yêu Yêu, đây là tiền bán thịt hôm nay, em xem có thiếu không?”

Tôi thoáng qua trong đầu bắt đầu tính nhẩm.

Làm sao mà thiếu ?

Đây rõ ràng là giá cắt cổ!

Bọn họ dùng tiền mua thịt bò để mua thịt lợn!

Tôi day day thái dương đang căng lên, vốn định chưa vạch trần mọi chuyện sớm như , giờ xem ra, nếu không rõ ràng, sau này còn phiền phức hơn.

“Triệu Chí Kiệt, không cần phải đâu! Tôi biết—”

Nhưng không ngờ, ta lập tức tìm cớ bỏ đi.

“Yêu Yêu, có chuyện gì thì về nhà sau nhé, đi trả nợ trước đã!”

Tôi biết rõ đây chỉ là cái cớ.

Ánh mắt ta né tránh, thậm chí còn không dám thẳng vào tôi.

Nhìn theo bóng lưng ta rời đi, tôi chợt buột miệng một câu:

“Không sao, nếu bận quá thì tối nay đừng về nữa.”

Triệu Chí Kiệt lập tức dừng bước.

Chẳng mấy chốc, sắc mặt ta tối sầm lại, quay đầu tôi rất nghiêm túc.

“Anh nhất định sẽ về! Dù có muộn thế nào, cũng sẽ về!”

5

Sau khi Triệu Chí Kiệt rời đi, tôi bắt đầu dọn dẹp quầy hàng, thu gom những mảnh xương vụn còn sót lại.

Lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt tôi.

Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu lên, lên tiếng:

“Xin lỗi quý khách, hôm nay thịt lợn đã bán hết rồi.”

Nói xong, tôi mới nhận ra người trước mặt là… Kỷ Thiên Thiên.

Cô ta đội một chiếc mũ nhỏ, trên tay xách túi xách, chiếc váy trắng tinh khôi hoàn toàn không hợp với khung cảnh chợ thực phẩm đông đúc, bẩn thỉu.

Kỷ Thiên Thiên khinh khỉnh phẩy tay trước mũi, nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu:

“Thối quá đi mất! Là con mà không biết kiếm một công việc tinh tế hơn, lại đi lợn, bán thịt lợn. Thật là hôi thối đến phát sợ!”

Dù không biết mục đích ta đến đây là gì…

Nhưng rõ ràng là muốn sự với tôi.

Nếu đã , tôi cũng không cần khách sáo.

“Cô chủ tiệm hoa, có chuyện gì thì thẳng đi. Tôi vừa xấu vừa bẩn, lỡ không may dơ váy thì sao?”

Nói rồi, tôi cố quét đống vụn thịt và xương thừa trên bàn về phía Kỷ Thiên Thiên.

Cô ta hét lên một tiếng chói tai.

“Đồ đàn bà hôi thối lợn! Cô có biết chiếc váy này bao nhiêu tiền không? Có bán cả cũng không đủ mua đâu!”

Tôi siết chặt nắm tay, lạnh lùng ta.

“Không đủ tiền mua thì sao? Chẳng lẽ mua chắc?”

Kỷ Thiên Thiên kiêu ngạo ngẩng cao đầu, còn cố ý giơ túi xách lên trước mặt tôi khoe khoang.

“Tôi không mua , tôi mặc , dùng ! Còn thì sao?”

“Anh Chí Kiệt mua cho tôi, lại không mua cho . Điều đó có nghĩa gì? Có nghĩa là chẳng có chút giá trị nào cả! Cô có là vợ hợp pháp thì sao chứ? Cô cũng chẳng có địa vị gì hết!”

“Đàn bà lợn, người không thương mới chính là kẻ thứ ba!”

Tôi đã quyết định sẽ từ bỏ cuộc hôn nhân này, cũng từ bỏ Triệu Chí Kiệt.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, những lời của Kỷ Thiên Thiên vẫn khiến tôi phẫn nộ đến mức tất cả cảm trong lòng bùng lên.

Tôi vớ lấy đống nội tạng còn sót lại trên bàn, ném thẳng vào người ta.

Kỷ Thiên Thiên hét lên thảm thiết, nhảy dựng lên như bị dẫm trúng đuôi.

“Miệng thối quá, để tôi cho nó thối hơn một chút.”

“Dù tôi có lợn, thì số tiền tôi kiếm cũng sạch sẽ hơn cái cách kiếm tiền!”

Chỉ trong chốc lát, chiếc váy trắng của ta đã loang lổ những vết máu đỏ tươi, mùi tanh nồng nặc bám chặt lấy.

Gương mặt ta vặn vẹo, giận dữ chỉ tay vào tôi.

“Cô phải đền tiền! Đây là lần đầu tiên tôi mặc chiếc váy này, phải bồi thường!”

Tôi thản nhiên lấy điện thoại ra, tìm số của Triệu Chí Kiệt.

“Đền tiền à? Được thôi, chờ chút, tôi gọi cho Triệu Chí Kiệt để ta đền cho .”

Chỉ một câu , sắc mặt Kỷ Thiên Thiên lập tức tối sầm lại.

Tôi biết ngay mà, ta chẳng dám ngang nhiên chống đối tôi trước mặt Triệu Chí Kiệt!

Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể ném lại một câu đầy căm hận:

“Cứ đợi đấy, sẽ có ngày phải quỳ xuống cầu xin tôi!”

Tôi khẽ bật .

Hôm nay là lần đầu tiên Kỷ Thiên Thiên phải cuốn xéo khỏi chợ thực phẩm như một con chuột.

Buổi tối hôm đó, Triệu Chí Kiệt về rất muộn.

Anh ta biết rõ giờ giấc sinh hoạt của tôi.

Cố chờ đến khi tôi ngủ rồi mới lén lút quay về.

Nhưng lần này, vừa đặt chân lên giường, ta đã bị tôi phát hiện.

Tôi chưa kịp mở miệng, ta đã lên tiếng trước.

“Xin lỗi Yêu Yêu, em tỉnh giấc à? Anh ra sofa ngủ .”

Nói xong, ta ôm gối bước ra ngoài, hoàn toàn không cho tôi cơ hội gì thêm.

Tôi nhanh chóng ngồi dậy, về phía Triệu Chí Kiệt đang nằm trên sofa, mở miệng:

“Ly hôn đi, sống như thế này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Anh ta nằm im, không có bất kỳ phản ứng nào.

Tôi không bỏ cuộc, tiếp tục :

“Triệu Chí Kiệt, tôi biết chưa ngủ, nghe rõ từng lời tôi . Nếu ly hôn, sẽ tự do, muốn gì thì , không cần phải giấu giếm tôi nữa.”

Anh ta im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ đáp lại:

“Có gì mai , ngủ đi.”

Tôi thật sự không hiểu nổi, ta rốt cuộc muốn gì.

Hai tiếng trước khi trời sáng, tôi chuẩn bị đến chỗ Lý để lấy lợn.

Bước ra phòng khách, tôi phát hiện… Triệu Chí Kiệt đã đi từ lúc nào.

Anh ta sợ tôi sẽ lại nhắc đến chuyện ly hôn sao?

Lúc này, tôi cũng không còn tâm trí để bận tâm đến ta nữa.

Dù có ly hôn hay không, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Giết lợn, bán thịt, kiếm tiền – tất cả vẫn phải tiếp tục.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...