Anh ta im lặng tôi thật lâu, rồi dịu dàng :
“Không sao đâu Yêu Yêu, đáng bị như mà.”
Nhìn ánh mắt sâu thẳm đầy vẻ si của ta, tôi bỗng thấy ghê tởm đến mức khó chịu.
Tôi nhắm mắt lại, không biết bao lâu sau thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nhìn lướt qua là cuộc gọi từ khách sạn vẫn thường lấy thịt của tôi.
“Cố Yêu Yêu, có biết mấy giờ rồi không? Hôm nay thịt lợn của vẫn chưa giao tới!”
Tôi giật mình.
Bây giờ mới nhớ ra… hôm nay vẫn chưa giao thịt cho khách.
Vội vàng rút kim truyền trên tay ra.
“Tổng giám đốc Tống, tôi sẽ mang thịt đến ngay!”
Vừa xuống giường đi hai bước, Triệu Chí Kiệt, người đang gục đầu bên giường, chợt bừng tỉnh.
Anh ta nhíu mày tôi:
“Mới năm giờ sáng, em định đi đâu?”
Tôi không quay đầu lại.
“Đi giao thịt.”
Triệu Chí Kiệt nắm chặt lấy tay tôi, giọng có phần kích :
“Em vừa mới ngất đi, cơ thể còn yếu lắm, còn định đi giao thịt gì nữa?”
Tôi hất tay ta ra, giọng nghẹn lại trong cổ họng, gào lên:
“Không giao thịt, chúng ta lấy gì mà ăn? Số tiền thiếu mỗi tháng, chẳng phải đều do tôi ngày ngày bán thịt kiếm về sao? Hay là muốn mấy chủ nợ cứ đuổi theo mà đòi tiền?”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi hy vọng ta có thể thành thật rõ mọi chuyện với tôi.
Nhưng ta chỉ im lặng, cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
Tôi hít một hơi sâu, không muốn thêm gì nữa.
Có lẽ, tôi và ta vốn dĩ không phải người cùng đường.
3
Khi tôi giao thịt xong rời khỏi khách sạn, bầu trời đã bắt đầu hửng sáng.
Ngay bên ngoài khách sạn, có một quầy nhỏ đang bán bánh bao.
Bánh bao ở đây ngon nổi tiếng, chỉ là giá hơi đắt.
Mấy năm nay, tôi chưa bao giờ nỡ bỏ tiền mua loại bánh bao đắt như cho mình.
Bỗng nhiên cảm thấy, mình thật không đáng.
Tôi vừa định xếp hàng mua bánh bao thì bỗng sững người khi thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
Triệu Chí Kiệt…
Anh ta trông như biến thành một con người khác.
Chủ khách sạn đứng trước mặt ta, cúi đầu khúm núm, không ngừng tâng bốc:
“Tổng giám đốc Triệu đúng là hình mẫu người chồng lý tưởng. Bà Triệu thật có phúc, có thể hưởng thụ sự quan tâm chu đáo của , sáng sớm đã mua bánh bao mang về!”
Triệu Chí Kiệt nhận túi bánh bao, sau đó vội vã rời đi.
Tôi theo ta rất lâu, trong lòng rối bời.
Anh ta mua bánh bao cho tôi sao?
Bà Triệu trong miệng bọn họ… lẽ nào không phải tôi?
Tôi thất thần lái xe ba bánh về nhà.
Lúc này, Triệu Chí Kiệt vẫn chưa về.
Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên.
Một tin nhắn lạ gửi đến.
【Đồ đàn bà hôi thối lợn, nếu tôi là thì đã ly hôn từ lâu rồi. Cô nghĩ mình xứng với Chí Kiệt sao? Anh ấy vốn dĩ không thích . Nếu còn chút tự trọng thì mau rời đi, ít nhất vẫn giữ lại chút danh dự!】
Dưới tin nhắn là một bức ảnh.
Là một đĩa bánh bao nóng hổi, thơm phức.
Trong ảnh không thấy mặt ai, có một bàn tay vô cùng quen thuộc.
Ba năm trước, khi tôi mới bắt đầu công việc lợn, do chưa quen nên bị hoảng sợ.
Lúc ấy, Triệu Chí Kiệt đã bảo vệ tôi, kết quả bị lợn cắn mạnh vào mu bàn tay, còn bị đụng gãy cả xương sườn.
Dù ba năm đã trôi qua vết sẹo trên mu bàn tay phải của ta vẫn còn rõ ràng.
Nên tôi có thể khẳng định chắc chắn…
Người trong bức ảnh chính là ta.
Còn túi bánh bao đó… không phải mua cho tôi.
Dù không biết số điện thoại gửi tin nhắn là của ai, tôi thừa hiểu ai là người đứng sau.
Tôi kiềm chế cơn giận, không trả lời tin nhắn.
Nằm xuống giường, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Nhưng chưa kịp nhắm mắt, điện thoại lại rung lên lần nữa.
Lần này, là một đoạn video.
Góc quay cố né đi khuôn mặt, tôi vẫn nhận ra vết sẹo quen thuộc.
Hai cơ thể cuốn lấy nhau trên giường, điên cuồng không rời…
Tôi nhắm chặt mắt, cảm giác cơn đau lan khắp lồng ngực.
Không biết từ lúc nào, tôi đã thiếp đi.
Cho đến khi tiếng mở cửa đánh thức tôi.
Triệu Chí Kiệt về rồi.
Anh ta nhẹ nhàng lay tôi dậy, giả vờ phấn khích:
“Yêu Yêu, em xem này! Anh đã mua cho em thứ gì đây? Không phải em luôn bánh bao của khách sạn này rất ngon sao? Lần nào cũng muốn ăn mà chưa có cơ hội, hôm nay mua về cho em rồi đây!”
Tôi đĩa bánh bao trên bàn.
Cơn buồn nôn trong lòng như cơn sóng dữ dội cuộn trào.
Anh ta nghĩ tôi là gì chứ?
Là thùng rác?
Hay là nơi ta vứt lại những thứ thừa thãi?
Chỉ duy nhất một điều ta chưa từng coi tôi là vợ!
Anh ta giấu tôi, lừa tôi, bây giờ còn mang phần bánh bao ăn thừa với nhân về cho tôi!
Mà lại ngay sau khi vừa ân ái với ta xong!
Nghĩ đến đây, tôi đẩy mạnh Triệu Chí Kiệt ra, chạy thẳng vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo.
Nôn đến mức cả dịch mật cũng trào ra, cả người run rẩy không kiểm soát nổi.
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy tôi từ phía sau.
“Yêu Yêu, em sao ? Có phải vẫn thấy không khỏe không? Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé!”
“Lần này chúng ta đi bệnh viện lớn, mấy phòng khám nhỏ này không đáng tin, em cần phải kiểm tra sức khỏe toàn diện!”
Tôi dứt khoát gỡ tay ta ra, không chút biểu cảm mà ta :
“Bệnh viện lớn? Anh có tiền à? Đi một lần tốn không ít đâu, còn số nợ tháng này định tính sao?”
Ngay lập tức, ta cứng họng, im bặt.
Khuôn mặt ta tối sầm lại, như thể đang cân nhắc điều gì đó.
Tôi lắc đầu bất lực, ánh sáng trong mắt dần tắt lịm.
Từ trong túi, tôi lấy ra số tiền vừa bán thịt ở khách sạn.
“Đây là tiền bán thịt hôm nay, cầm mà trả nợ đi.”
Triệu Chí Kiệt lặng người trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhận lấy số tiền đó.
Anh ta tôi bằng ánh mắt phức tạp, giọng điệu mềm mỏng:
“Yêu Yêu, em không cần khổ sở như đâu, số tiền này có thể tự lo .”
Tôi lạnh.
“Tự lo? Anh lấy gì mà lo? Anh không có việc , bảo cùng tôi bán thịt lợn thì không chịu!”
Vì chuyện này, trước đây chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều lần.
Bây giờ tôi mới hiểu, một tổng giám đốc như ta, tất nhiên không thể nào chấp nhận công việc thấp kém này.
Không ngờ lần này, Triệu Chí Kiệt cắn răng :
“Được, lần tới em giao thịt là khi nào, ở đâu? Anh sẽ đi cùng em!”
Nghe , tôi bỗng thấy cay mắt.
Nhớ đến chuyện xảy ra sáng sớm nay, nước mắt tôi chực trào.
Tôi lạnh:
“Anh muốn đi cùng tôi? Được thôi!”
“Mỗi ngày, sáu giờ sáng, tôi giao thịt ở khách sạn nơi mua bánh bao.”
Lời vừa dứt, Triệu Chí Kiệt lập tức đơ người.
Ánh mắt ta lóe lên sự hoảng hốt và bất an.
Thấy tôi chằm chằm không rời, ta càng trở nên lúng túng, giọng cũng bắt đầu run rẩy:
“Yêu… Yêu Yêu, thật trùng hợp, hôm nay cũng mua bánh bao ở đó, sao không thấy em nhỉ?”
Khoảnh khắc ấy, tôi không còn mong đợi gì nữa.
Người đàn ông này… từ lâu đã không còn thật với tôi một câu nào.
Có những cảm không cần lý do để bắt đầu, lại có hàng ngàn lý do để kết thúc.
Tôi cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống sàn, vỡ thành bốn mảnh.
“Triệu Chí Kiệt, tôi là người lợn, bán thịt lợn… tôi không phải con lợn! Tôi không ngu!”
“Anh không thích tôi, cứ việc thẳng! Chúng ta có thể ly hôn! Nhưng tại sao lại phải coi tôi như một con ngốc?”
Bạn thấy sao?