Khi Người Đàn Ông [...] – Chương 2

3

Khi dắt chó đi dạo cùng Trần Cạnh Xuyên, Bạch Bàn – vốn luôn ngoan ngoãn – bỗng nhiên hưng phấn hẳn lên, bất ngờ giật khỏi vòng cổ, lao thẳng về phía trước.

Chẳng mấy chốc, nó đã nhào vào một người đàn ông, vẫy đuôi liên tục, vừa sủa vừa cọ quậy đầy kích !

Lúc này, tôi mới rõ bên cạnh người đàn ông ấy chính là Từ phu nhân – người vừa đến nhà tôi ngày hôm qua.

Người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest cắt may tinh tế, cúi xuống xoa đầu Bạch Bàn.

Tôi vội vàng chạy tới, liên tục xin lỗi:

“Xin lỗi, xin lỗi! Anh có bị thương không? Bình thường nó rất ngoan, hôm nay không hiểu sao lại thế này—”

Nhưng ngay giây tiếp theo, khi người đàn ông ấy ngẩng đầu lên, tôi như bị sét đánh trúng.

Mọi lời đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Cảnh vật xung quanh như bị cuốn trôi, trong khoảnh khắc đó, tôi không nghe thấy gì, không thấy gì, trong mắt chỉ còn lại ánh của người đàn ông ấy.

Trần Cạnh Xuyên không nhận ra sự khác thường của tôi, tự nhiên chào hỏi đối phương, cứ như thể người vừa ngủ với vợ người ta hoàn toàn không phải là hắn.

Người đàn ông kia – Từ Chiếu Dã – khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua tôi rồi dừng lại trên Bạch Bàn, trong mắt thoáng hiện lên chút ý .

Trần Cạnh Xuyên ngạc nhiên nhướng mày:

“Lạ thật, bình thường Bạch Bàn rất sợ người lạ, không ngờ lại thích như .”

Từ Chiếu Dã khẽ , giọng trầm ấm:

“Trước đây tôi và mối đầu cũng từng nuôi một con chó. Sau này ấy mang nó đi mất. Tôi vẫn luôn rất thích chó.”

“Ồ?”

Trần Cạnh Xuyên không ngờ đối phương lại thản nhiên nhắc đến mối đầu ngay trước mặt vợ mình. Hắn hứng thú hóng chuyện, tiếp tục truy hỏi:

“Là giống gì ?”

“Cũng là một con Samoyed. Chúng tôi cùng nhau nhận nuôi, ấy coi nó như con trai .”

Anh ta về phía tôi.

Tim tôi đập dữ dội, vô thức tránh đi ánh mắt của .

Mãi đến khi cả hai bên chào tạm biệt, tôi vẫn còn ngẩn ngơ.

Trần Cạnh Xuyên liếc tôi, cau mày :

“Người ta đi rồi, còn gì nữa?”

Tôi giật mình hoàn hồn:

“Hả?”

Hắn cúi xuống tôi, ánh mắt thoáng vẻ khó chịu, rồi đột nhiên nhếch môi mỉa:

“Sao? Nhìn trúng người ta rồi à?”

“Vạn Ninh, em có biết Từ Chiếu Dã là ai không?”

“Ai?”

“Là người vừa mới tốt nghiệp đại học đã huy hàng chục tỷ, từ hai bàn tay trắng dựng sự nghiệp, bây giờ có thể ngang hàng với lão già nhà . Em biết hắn bao nhiêu tuổi không?”

Khuôn mặt Trần Cạnh Xuyên sa sầm:

“Đừng có mơ tưởng nữa. Em nghĩ hắn sẽ để mắt đến em sao? Thu lại cái vẻ si mê đó đi, mắt em sắp dính chặt lên người hắn rồi kìa.”

Tôi im lặng một lúc, rồi mở miệng giải thích:

“Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là trước đây từng thấy ta trên tạp chí tài chính nên cảm thấy quen mắt thôi.”

“Tốt nhất là .”

Trần Cạnh Xuyên bực bội, ném dây dắt chó cho tôi rồi quay đầu bỏ đi.

Trước đây, chắc chắn tôi sẽ đuổi theo dỗ dành hắn. Mẹ tôi luôn nhắc nhở rằng phải khéo léo chăm sóc cảm của hắn, chỉ khi hắn vui vẻ thì mới chịu để mắt đến công ty của bà.

Nhưng lần này, tôi bỗng dưng chẳng còn tâm trạng đó nữa.

Tôi cúi xuống, Bạch Bàn vẫn đang chăm dõi theo bóng dáng Từ Chiếu Dã, khẽ xoa đầu nó.

Nhà mới thêm hai người giúp việc.

Lúc họ đang rửa chân cho Bạch Bàn, tôi vô nghe cuộc trò chuyện khe khẽ của họ.

Người trẻ hơn bĩu môi, “Hừ, tổng giám đốc Trần ưu tú như , sao lại lấy một bà vợ bình thường thế chứ? Nghe chỉ là một họa sĩ vẽ minh họa, mỗi tháng kiếm chẳng bao nhiêu tiền, còn phải để tổng giám đốc Trần chu cấp. Tôi cứ tưởng người giàu đều phải cưới tiểu thư danh giá môn đăng hộ đối cơ!”

Người lớn tuổi hơn vội khuyên, “Chuyện này không liên quan đến chúng ta, cứ tốt việc của mình là . Hơn nữa, phu nhân rất tốt bụng, chưa bao giờ khó chúng ta, nhiều bà chủ giàu có khác còn đáng sợ hơn nhiều.”

“Nhưng thì sao chứ? Người trả lương cho chúng ta là tổng giám đốc Trần chứ đâu phải bà ta!” Người trẻ tuổi nhún vai, giọng đầy khinh miệt, “Tôi chỉ thấy tiếc cho tổng giám đốc Trần thôi, chị ta căn bản không xứng với ấy. Ai biết đã dùng thủ đoạn gì để trèo cao chứ?”

Tôi cụp mắt xuống.

Những lời như thế này, tôi đã nghe không chỉ một lần.

Dù sao, Trần Cạnh Xuyên sinh ra đã ngậm thìa vàng, còn tôi chỉ là con của một tài xế.

Dù mẹ tôi bây giờ có kiếm chút tiền, so với nhà họ Trần, cũng chẳng đáng là bao.

Có lẽ cũng vì mà Trần Cạnh Xuyên vẫn luôn xem thường tôi, thậm chí ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không buồn dành cho tôi.

Khi tôi vào phòng, hắn đang tựa đầu vào giường, mắt dán vào màn hình chiếu bộ phim ngắn.

Nói ra cũng lạ, một đại thiếu gia từ nhỏ vây quanh bởi hào quang, hiện tại còn là người đứng đầu một tập đoàn, mà sở thích giải trí của hắn không phải là chơi với mấy người mẫu trên du thuyền, cũng chẳng phải ném tiền vào sòng bạc xa hoa. Ngoài sở thích với phụ nữ có chồng, điều hắn thích nhất chính là xem mấy bộ phim ngắn đầy chất “cẩu huyết” trên mạng.

Nhất là sau một ngày mệt mỏi hoặc khi tâm trạng không tốt, hắn sẽ nhốt mình trong phòng, bật phim lên xem liền mấy tập.

Lần đầu tiên phát hiện ra điều này, tôi cảm thấy thật hoang đường, dần dà cũng quen rồi.

Tôi vén chăn lên giường, giọng nhẹ nhàng:

“Người giúp việc mới, có thể cho ta nghỉ không?”

“Tại sao?”

Hắn liếc tôi, rất nhanh đã đoán lý do.

“Lại bị bắt gặp xấu em à?”

“Ừm, hơn nữa tôi cảm thấy ta có dã tâm, giữ lại không an toàn.”

Khóe môi Trần Cạnh Xuyên hơi nhếch lên, mang theo chút châm chọc:

“Cầu xin đi!”

“Vạn Ninh, trước đây em rất thích nũng với mà. Sao bây giờ đến một câu mềm mỏng cũng không chịu ?”

Đúng , hồi nhỏ tôi rất thích nũng với Trần Cạnh Xuyên.

Đã từng có khoảng thời gian quan hệ giữa chúng tôi không tệ. Khi đó, tôi luôn lẽo đẽo theo sau hắn, nũng nịu gọi:

“Trần Cạnh Xuyên, em muốn cái này!”

“Trần Cạnh Xuyên, dẫn em đi công viên giải trí đi!”

“Trần Cạnh Xuyên…”

Hắn có tính khí không tốt, lúc đầu luôn gắt gỏng:

“Cô bị bệnh à, Vạn Ninh? Ghê tởm quá, có biết chuyện bình thường không?”

Về sau, hắn chỉ còn biết vò đầu bứt tai đầy bực bội:

“Rồi rồi rồi, chiều em hết, chiều em hết chưa?!”

Nhưng sau này, tôi không còn nũng với hắn nữa.

Vì tôi không còn thích hắn, nên sao có thể nũng đây?

Thấy tôi im lặng, sắc mặt Trần Cạnh Xuyên tối sầm lại. Hắn giận dữ ném điều khiển từ xa, đứng phắt dậy rồi đi thẳng ra ngoài.

Tối hôm đó, hắn không về nhà.

Tôi nằm một mình trên giường, cũng chẳng thấy tủi thân.

Những năm qua tôi đã chịu quá nhiều ấm ức rồi, thêm một chút này cũng chẳng đáng là bao.

Ngủ một mình, thậm chí còn thoải mái hơn hai người nằm chung.

Đêm đó, tôi mơ rất nhiều giấc mơ hỗn loạn.

Nhưng khi tỉnh dậy, lại chẳng nhớ gì cả.

4

Cơn mưa đông lạnh buốt còn tê tái hơn cả tuyết.

Không may là tài xế của Trần Cạnh Xuyên đều bị kẹt xe vì tai nạn giao thông, nhất thời không thể đến kịp.

Trong nhà chỉ còn lại chiếc siêu xe thể thao chưa lắp xích chống trượt, không thể lái đến công ty.

Sáng nay hắn có một cuộc họp quan trọng, lúc này đang đứng bên đường, mặt mày âm u, đầy bực bội.

“Vẫn chưa gọi xe.” Tôi vào điện thoại, : “Có lẽ không kịp rồi.”

Hắn khó chịu bực bội, “chậc” một tiếng, đang định gọi điện hủy cuộc họp thì một chiếc Maybach đen đột ngột dừng lại trước mặt chúng tôi.

Cửa sổ xe hạ xuống, Từ Chiếu Dã nở nụ lịch thiệp.

“Tổng giám đốc Trần chưa gọi tài xế sao? Có muốn đi nhờ xe tôi không?”

Rõ ràng Trần Cạnh Xuyên không ưa Từ Chiếu Dã, vào lúc này cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải cảm ơn rồi lên xe.

Trong xe, nhạc jazz vang lên ở mức âm lượng vừa phải.

Từ Chiếu Dã khẽ nhếch môi, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Tổng giám đốc Trần và phu nhân lúc nào cũng đi cùng nhau, cảm thật tốt, đúng là đáng ngưỡng mộ.”

Thật ra, tôi chỉ tiện đường quá giang để đến công ty cũ, gặp bè ăn trưa, không phải đi cùng Trần Cạnh Xuyên.

Nhưng chuyện này cũng chẳng cần phải giải thích.

Trần Cạnh Xuyên có chút đắc ý, nhếch môi đáp:

“Tôi và vợ là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau. Tôi là mối đầu của ấy, cảm đương nhiên khăng khít rồi.”

“Vậy sao?”

Từ Chiếu Dã khẽ, không bình luận gì thêm.

“Tổng giám đốc Từ và phu nhân cũng có quan hệ rất tốt mà, phải không?”

“Chúng tôi?” Anh ta lắc đầu, giọng thản nhiên. “Tình cảm của chúng tôi đương nhiên không thể sánh bằng tổng giám đốc Trần và phu nhân. Cô ấy… không phải kiểu tôi thích.”

Nói ra những lời này trước mặt người không quá thân thiết, có vẻ hơi đột ngột.

Trần Cạnh Xuyên theo bản năng buột miệng hỏi:

“Vậy thích kiểu người thế nào?”

Từ Chiếu Dã vào gương chiếu hậu, ánh mắt chạm phải tôi qua lớp kính phản chiếu.

Ánh mắt ấy quá bình tĩnh, quá sâu, đến mức khiến tôi có cảm giác bị hút vào.

Đột nhiên, ta lên tiếng:

“Tôi thích kiểu người nào, chẳng phải phu nhân Trần rất rõ sao?”

Không khí trong xe bỗng nhiên căng thẳng.

Bên cạnh, cơ thể Trần Cạnh Xuyên đột ngột căng cứng, hắn quay phắt sang tôi!

Tôi cảm nhận bàn tay mình siết chặt vạt áo khoác, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, giọng điệu của Từ Chiếu Dã lại thoáng chút nhẹ nhàng:

“Trước đây, khi phu nhân Trần còn phóng viên, công ty các từng đăng một bài phỏng vấn về tôi. Các câu hỏi trong đó rất chi tiết.”

Tôi cứng người trong chốc lát, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh, đáp:

“…Xin lỗi tổng giám đốc Từ, bài phỏng vấn đó không phải tôi phụ trách, tôi cũng chưa từng đọc qua.”

“Vậy sao?”

“Ừm.”

Không khí trong xe lập tức chìm vào sự im lặng ngột ngạt.

May mắn là công ty của Trần Cạnh Xuyên cách nhà không xa, chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại.

“Phu nhân Trần cũng đến công ty sao? Nếu định đi nơi khác, nếu không ngại, tôi có thể đưa một đoạn.”

Tôi còn chưa kịp trả lời, Trần Cạnh Xuyên – đã xuống xe trước – đột ngột túm chặt cổ tay tôi, dùng sức kéo tôi ra khỏi xe.

Hắn như không , giọng điệu đầy khách sáo ánh mắt lại ẩn chứa vẻ cảnh giác:

“Cảm ơn tổng giám đốc Từ, đã đến công ty rồi thì không dám phiền nữa. Tôi sẽ sắp xếp người đưa vợ tôi đi.”

Từ Chiếu Dã không hề giận, chỉ khẽ gật đầu.

“Vậy thì không phiền nữa.”

5

Không hiểu vì lý do gì, Trần Cạnh Xuyên bỗng dưng có ác cảm với Từ Chiếu Dã.

Tối về nhà, hắn nghiêm túc cảnh báo tôi:

“Tránh xa Từ Chiếu Dã một chút. Hắn là loại người nuốt sống đối thủ không chừa một mảnh xương. Bao nhiêu công ty đã bị hắn bóp nát đến sản. Đừng cái bộ dạng lịch thiệp của hắn, tất cả đều là giả tạo cả.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...