Năm thứ năm kết hôn, Trần Cạnh Xuyên vẫn chứng nào tật nấy, lại lén lút dây dưa với vợ xinh đẹp của hàng xóm mới chuyển đến.
Chẳng bao lâu sau, chồng ta tìm đến tận nơi.
Tôi bình tĩnh lên tiếng xin lỗi: “Anh Từ muốn bao nhiêu tiền bồi thường?”
Người đàn ông đối diện chỉ , ngón tay thong thả gõ lên mặt bàn.
“Trần Cạnh Xuyên ngủ với vợ tôi, ta bồi thường cho tôi một vợ.”
“Như không quá đáng chứ?”
1
Về đến nhà, tôi vừa vặn bắt gặp vợ của Từ – người mới chuyển đến – bước ra từ nhà mình.
Tôi đứng nép sau gốc cây dưới bậc thềm, ta không thấy tôi. Khóe mắt và chân mày vẫn còn vương nét ửng hồng, khoác tay Trần Cạnh Xuyên đầy thân mật.
“Mai chồng em không có nhà, có muốn qua chỗ em không?”
Trần Cạnh Xuyên ngậm điếu thuốc, khẽ khẩy:
“Chồng em biết em lẳng lơ thế này không?”
Người phụ nữ khoác một chiếc áo khoác trắng của Max Mara, mái tóc dài óng mượt buông xõa sau lưng, từng cử chỉ đều toát lên vẻ thanh lịch, biểu cảm trên mặt lại đầy mỉa mai.
“Anh ta á? Chỉ là một khúc gỗ vô vị. Em có chết bên ngoài chắc ta cũng chẳng quan tâm.”
Trần Cạnh Xuyên nhướng mày, có vẻ không hứng thú với chuyện vợ chồng của họ.
“Mai không .”
Hắn dập điếu thuốc, lạnh nhạt đáp:
“Công ty có việc.”
Người phụ nữ thoáng sượng mặt, không nhịn mà nài nỉ:
“Vậy ngày kia không?”
“Em gấp à? Vừa nãy chưa đủ sao?” Trần Cạnh Xuyên mất kiên nhẫn, hất tay gỡ ta khỏi cánh tay mình.
“Đừng có bám dính như .”
“Đàn ông đúng là chẳng có chút lương tâm nào. Trên giường còn gọi người ta là bảo bối, giờ đã bảo đừng có bám dính.”
Từ phu nhân có chút bất mãn, cũng không dám thêm gì. Trước khi rời đi, ta còn không quên gửi cho Trần Cạnh Xuyên một nụ hôn gió.
“Vậy em chờ tin , có thời gian thì tìm em nhé.”
Trần Cạnh Xuyên thờ ơ gật đầu, vừa lúc ánh mắt hắn chạm phải tôi đang đứng dưới tán cây.
Hắn khựng lại, Từ phu nhân cũng nhanh chóng nhận ra tôi, khẽ nhếch môi rồi ung dung rời đi trên đôi giày cao gót.
Tôi không gì, chỉ lặng lẽ vào nhà, đặt túi xuống.
“Cô ta đến đây gì?”
Trần Cạnh Xuyên ngập ngừng một lát, rồi thản nhiên đáp:
“Hàng xóm mới đến, qua quen một chút.”
Tôi liếc qua thùng rác, thấy một hộp bao cao su màu xanh đã bị xé rách.
“Trần Cạnh Xuyên, ngay cả tìm cớ mà cũng không thèm bận tâm nữa sao?”
Trần Cạnh Xuyên chẳng hề tức giận, chậm rãi bước sang một bên, ngồi xuống ghế sofa.
Chiếc áo len cao cổ màu đen ôm sát cơ thể, tôn lên đường nét săn chắc của cơ bắp Hai chân dài, quần mặc nhà màu xám bao phủ, tùy ý duỗi ra.
“Vạn Ninh, em nên thấy may mắn vì ít ra vẫn còn chịu tìm một cái cớ.”
“Chuyện ai cũng hiểu rõ, thẳng ra thì có lợi gì cho em?”
Tôi cúi đầu, im lặng.
“Vạn Ninh, biết em thích . Nhưng đã từ trước rồi, không có chút cảm giác nào với em cả. Cưới em chỉ là vì ông già muốn trả ân .”
Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt tôi, tiện tay ném một tấm thẻ đen Amex lên bàn trà, khóe môi cong lên một nụ hờ hững.
“Được rồi, đừng ghen nữa. Mật khẩu vẫn như cũ, cầm đi mua sắm đi!”
Hắn nhanh chóng rời khỏi, còn tôi chỉ chằm chằm vào tấm thẻ trên bàn, không có ý định vào.
Đây vốn dĩ là cách giải quyết quen thuộc của Trần Cạnh Xuyên. Mỗi lần tôi bắt gặp hắn ngoại , hắn sẽ đưa thẻ cho tôi, bảo tôi đi mua sắm. Thẻ đen của hắn không có hạn mức, rằng tôi có thể quẹt đến khi nào thấy vui thì thôi.
Nhưng tôi chưa từng quẹt dù chỉ một lần.
Điều mà Trần Cạnh Xuyên không biết là… tôi thực ra chẳng hề ghen tuông.
Vì tôi đã sớm không còn thích hắn nữa rồi.
2
Đúng như lời Trần Cạnh Xuyên , cuộc hôn nhân giữa chúng tôi thực chất chỉ là một món nợ ân mà thế hệ trước để lại.
Năm xưa, ba tôi từng là tài xế riêng cho ba của Trần Cạnh Xuyên. Khi đó, có kẻ đối địch mua chuộc người khác hãm ông, khiến cả chiếc xe lao thẳng xuống cây cầu, định lấy mạng ông.
Ba tôi đã bất chấp tính mạng, liều chết cứu ông ấy ra ngoài.
Ông ấy sống, ba tôi thì không còn nữa.
Ba của Trần Cạnh Xuyên là một người tốt. Để trả ơn, ông ấy không chỉ đưa mẹ con tôi về nhà, cho tiền bạc, tài nguyên, mà còn định sẵn hôn ước giữa tôi và Trần Cạnh Xuyên, muốn hắn chăm sóc tôi cả đời.
Ý tốt của ông ấy không thể phủ nhận, từ nhỏ Trần Cạnh Xuyên đã có tính đại thiếu gia, lại vì chuyện ba mẹ ly hôn mà luôn chống đối ba mình. Hắn càng ghét cay ghét đắng cuộc hôn nhân từ trên trời rơi xuống này – và cả tôi.
Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên ba hắn dẫn tôi đến giới thiệu với hắn. Khi đó, cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, ngồi vắt chân trên chiếc sofa sang trọng, dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng. Khuôn mặt đẹp đẽ đến mức khiến người ta không dám thẳng, lời thốt ra lại khiến tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui xuống.
“Ông già, bây giờ ông nhặt rác lung tung về nhà luôn à?”
“Muốn trả ơn thì tự mình cưới ta đi, tốt nhất là mẹ kế của tôi luôn. Còn muốn tôi cưới ta? Nằm mơ đi!”
Ba hắn tức giận đến đỏ mặt tía tai:
“Nói năng hồ đồ! Mày cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới!”
Ở một nơi xa lạ, không quen biết ai, Trần Cạnh Xuyên là người duy nhất tôi có thể bám víu. Vì , tôi buộc phải trở thành cái đuôi nhỏ của hắn.
Lúc đầu, hắn rất phiền tôi, thậm chí còn tìm người chặn đường tôi, cảnh cáo tôi đừng đến gần. Nhưng suy cho cùng, con người cũng có trái tim, ở bên nhau lâu ngày, thái độ của hắn cũng dần dịu đi, bắt đầu đối xử với tôi dễ chịu hơn một chút.
Càng về sau, quan hệ giữa chúng tôi cũng dần giống như thanh mai trúc mã. Khi tôi bị bắt nạt, Trần Cạnh Xuyên sẽ đứng ra bảo vệ. Hắn còn chia tiền tiêu vặt cho tôi.
Chỉ có một điều duy nhất không đổi—hắn chưa từng thích tôi.
Hắn chưa bao giờ thay đổi thái độ với cuộc hôn nhân này. Mẫu người mà hắn thích là những có dáng chuẩn—ngực đầy, eo thon, chân dài. Những năm đó, của hắn đều thuộc hàng hoa khôi, mỹ nhân nổi bật nhất trường.
Tôi cũng từng đau lòng. Nhưng hắn thay người quá nhanh, nhanh đến mức mỗi lần tôi còn chưa kịp buồn lâu thì hắn đã có người mới.
Dần dần, tôi bắt đầu nuôi một hy vọng thầm kín—hắn có thể không thích tôi, hắn cũng sẽ không thật lòng thích ai khác. Rồi một ngày nào đó, chúng tôi sẽ kết hôn, và khi ở bên nhau lâu dài, biết đâu hắn sẽ dần có cảm với tôi.
Tôi đã nghĩ như … cho đến năm hai đại học.
Năm đó, hắn đưa một về nhà, nghiêm túc với ba hắn rằng muốn hủy bỏ hôn ước với tôi.
Hắn , hắn thích ấy.
Hắn , hắn muốn cưới ấy.
Dù có cãi nhau với ba, dù ba hắn tức giận đến mức đóng băng tất cả thẻ ngân hàng của hắn, hắn cũng không chịu thay đổi quyết định.
Tôi đau lòng đến mức năm ba đã chọn đi trao đổi học tập ở nước ngoài.
Thế , cảm của Trần Cạnh Xuyên dành cho kia cũng chỉ là nhất thời. Chưa đầy nửa năm sau, bọn họ đã chia tay.
Sau khi hoàn thành chương trình trao đổi, tôi cũng trở về nước—và kết hôn với hắn.
Nhưng sau khi cưới, Trần Cạnh Xuyên vẫn không thay đổi bản tính trăng hoa. Hai năm nay, hắn lại bắt đầu hứng thú với những người phụ nữ đã có chồng. Không ít lần, chồng của những người đó tìm đến tận cửa, còn tôi thì hết lần này đến lần khác phải đứng ra thu dọn rắc rối cho hắn.
Hắn vẫn tưởng tôi còn thích hắn.
Nhưng thực ra, cảm tôi dành cho hắn… đã chấm dứt từ năm ba đại học.
Tôi liếc ngăn kéo.
Bên trong là bản thỏa thuận ly hôn mà tôi đã nhờ luật sư soạn sẵn, chỉ là… tôi vẫn chưa tìm cơ hội thích hợp để đưa ra.
Bạn thấy sao?