Đêm kỷ niệm ngày cưới, tôi bị chồng bỏ thuốc và đưa đến giường của lãnh đạo.
Trong khi đó, người chồng tôi suốt tám năm lại đang ôm ấp tiểu tam ở phòng bên cạnh, cuồng nhiệt đến không biết trời đất.
Tôi bị đánh đến bầm dập toàn thân, ta chẳng chút phản ứng, chỉ lạnh lùng mắng tôi là không biết điều.
“Em không biết rằng tất cả những gì đều là vì em sao?”
Để bù đắp, dẫn tôi đi xem ngôi nhà mới của chúng tôi.
Ngay sau đó, ta quay lưng gọi điện cho tiểu tam, rằng muốn “hành thực tế” trước mặt tôi.
“Trước mặt ấy mà ở bên nhau, càng kích thích hơn.”
Tôi trốn ở một góc, trái tim hoàn toàn lạnh giá.
Quay về nhà trong trạng thái mất hồn, tôi run rẩy cầm điện thoại gọi cho gia đình:
“Mẹ, con muốn ra nước ngoài, con muốn ly hôn.”
Tôi rời đi, đến khi tôi biến mất hoàn toàn, ta lại như phát điên mà tìm kiếm tôi khắp nơi.
1
Năm thứ sáu kết hôn với Thẩm Tu Hồng, món quà kỷ niệm ngày cưới tặng tôi là một bộ đồ ngủ mỏng manh và một chiếc bịt mắt.
Anh muốn cùng tôi ôn lại kỷ niệm .
Nhưng quên mất rằng tôi không uống rượu.
Ly rượu vang đỏ dỗ dành tôi uống ngay sau đó bị tôi nôn ra hết.
Không muốn mất hứng, tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trong chai rượu hôm ấy, đã bỏ thêm thứ gì đó, tôi chỉ mải vết son trên cổ mà không để ý.
May mắn thay, tôi chưa thực sự uống vào.
Khi chúng tôi cùng ăn tối, ôn lại kỷ niệm, bất ngờ hỏi tôi:
“Tiểu Bội, em có sẵn lòng giúp tiến xa hơn không?”
Câu hỏi này khá kỳ lạ, nhất là trong ngày kỷ niệm.
Khi lại gần tôi, tôi ngửi thấy mùi nước hoa xa lạ trên người .
Tôi trả lời một câu “Được”, rất vui vẻ.
Anh cẩn thận cắt miếng bít tết cho tôi, tôi một lúc lâu rồi cởi áo khoác đắp lên chân tôi, sợ tôi bị lạnh.
Tôi cố nặn ra một nụ , cúi mặt xuống, không khỏi nghe tiếng bàn tán từ bàn bên cạnh.
“Nhìn chồng người ta kìa, kết hôn lâu rồi mà vẫn chu đáo thế. Anh học hỏi chút đi!”
“Người ta đúng là trai tài sắc, xứng đôi vừa lứa.”
Giọng ngưỡng mộ của ấy khiến tôi không nhịn mà liếc . Ánh mắt dừng lại trên người chàng trai trẻ đối diện ấy, tôi gật đầu chào rồi lặng lẽ rời ánh mắt đi.
Đúng , trai tài sắc, rất xứng đôi.
Tôi cũng từng nghĩ rằng sự chu đáo của Thẩm Tu Hồng chỉ dành riêng cho mình tôi.
Nhưng ai mà biết ?
Lần đầu gặp ở đại học, tôi đang kéo vali hành lý nặng trịch. Sau khi cha mẹ sản và ra nước ngoài, chỉ có tôi ở lại trong nước để hoàn thành việc học.
Mùa hè oi bức, Thẩm Tu Hồng giúp tôi xách vali và không nhịn gọi tôi một tiếng “Đại tiểu thư”.
Trán đẫm mồ hôi, còn tôi chỉ ngây người “người lạ” trước mặt.
“Đại tiểu thư” là biệt danh mà học đặt cho tôi. Sau khi nhà họ Phương sản, điện thoại đòi nợ gọi đến tận trường, nhà bị bán đi, tôi phải phòng ở bên ngoài.
Mọi người đều thích xem kẻ giàu có sa cơ lỡ vận. Sau khi cha mẹ ra nước ngoài, tôi cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Nhìn Thẩm Tu Hồng, tôi chờ đợi lời chế giễu tiếp theo của .
Nhưng….
Ly nước đá chạm vào gò má đỏ bừng của tôi, nở nụ rạng rỡ, tự giới thiệu:
“Tôi là Thẩm Tu Hồng, hồi cấp ba chúng ta học chung trường. Em không nhận ra tôi cũng là bình thường, tôi…”
Kể từ hôm đó, trong đại học tôi có thêm một ” tiểu đệ.”
Có người chế giễu tôi, chống hông cãi nhau với người ta.
Khi bị gọi là “chó trung thành” , đưa cho tôi một viên kẹo rồi quay đi đó là vinh hạnh của .
Bốn năm đại học, ba năm tôi hẹn hò với .
Anh không muốn tôi chịu khổ, nên từ thời sinh viên đã cố gắng hết sức kiếm tiền.
Khi tôi đi , dùng tiền mua xe, đưa đón tôi mỗi ngày.
Sau đó, việc cật lực, mua căn nhà đầu tiên và ghi tên tôi vào sổ đỏ.
“Em yên tâm, sẽ viết giấy tặng tự nguyện. Đây là ngôi nhà mới của em, sau này chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn!”
Ban đầu tôi định ra nước ngoài ngay sau khi tốt nghiệp, dần dần tôi không muốn rời xa nữa.
Căn nhà nhỏ trang trí ấm cúng. Ngay ngày đầu chuyển vào, mua một chiếc bánh kem nhỏ.
Anh bảo bánh khó cắt, cố để tôi cắt.
Khi chiếc hộp nhẫn lộ ra từ bánh kem, quỳ xuống cầu hôn tôi.
Tôi bảo cần suy nghĩ, đồng ý chờ.
Nhưng ngay hôm sau, tôi nhận tin Thẩm Tu Hồng bị tai nạn xe.
Khi đưa lên xe cứu thương, vẫn mỉm với tôi, lấy chiếc nhẫn ra một lần nữa.
“Lấy nhé!”
Nhìn vẻ mặt đáng thương đó, tôi vừa muốn khóc vừa muốn .
Khi hôn mê và đẩy vào phòng phẫu thuật, tôi không kiềm mà :
“Em đồng ý. Chờ tỉnh lại, chúng ta sẽ kết hôn.”
Đến giờ, chân vẫn còn vài chiếc đinh kim loại.
Tôi cũng từng nghĩ rằng vẫn tôi, tôi không thể lừa dối bản thân.
Những món nội y ren lạ dưới gầm giường, hay những dấu vết mờ ám trên cơ thể …
Thẩm Tu Hồng dịu dàng gọi tên tôi, ánh mắt giao nhau, mỉm :
“Tiểu Bội, nhất định phải mặc bộ váy ngủ tặng nhé.”
Nhớ đến bộ đồ chẳng che gì ấy, tôi gượng, trong lòng buồn nôn.
Lúc đó, tôi vẫn chưa biết, sắp “tặng” tôi cho lãnh đạo của …
2.
Thật khó tưởng tượng, Thẩm Tu Hồng lại tặng tôi chiếc váy như thế này.
Nhìn mảnh vải mỏng manh trong tay, tôi bất giác nhớ đến biểu cảm của khi đẩy tôi vào phòng tắm.
Quay đầu lại, tôi nôn mửa đến trời đất quay cuồng bên cạnh bồn cầu.
Thẩm Tu Hồng quên rằng tôi không thể uống rượu.
Toàn thân khó chịu, khi bước vào phòng tắm, tôi mơ hồ nghe thấy âm thanh lạ ngoài cửa.
Nhưng khi tôi lên tiếng hỏi, ngoài cửa chỉ có giọng trả lời của Thẩm Tu Hồng:
“Tiểu Bội, em mau tắm đi! Anh đang chờ em!”
Là vợ chồng lâu năm, từ ngày phát hiện ngoại , tôi đã cố giữ khoảng cách.
Mỗi lần muốn gần gũi, tôi đều viện lý do để từ chối. Nhưng lần này…
Nhíu mày, tôi cúi người lau mặt, lòng đầy băn khoăn suy nghĩ.
Liệu có phải muốn hàn gắn với tôi?
Trước khi ra khỏi phòng tắm, tôi phân vân, chiếc bịt mắt trong tay như cục than nóng bỏng.
Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định không đeo.
Hít một hơi sâu, tôi đẩy cửa bước ra.
Chưa kịp phản ứng, tôi bị ai đó đẩy mạnh.
Cơn đau nhói lên khi lưng va vào tường, tôi ho khan và ngay lập tức bị một bàn tay siết mạnh.
Ngẩng đầu lên, trước mặt tôi là một gương mặt xa lạ.
Chính là người mà tôi từng gặp một lần – lãnh đạo của Thẩm Tu Hồng, không ngờ lại xuất hiện ở đây.
Hoảng sợ, tôi kéo chặt áo khoác, muốn chạy trốn.
Nhưng chưa kịp nhúc nhích, tôi đã bị đè lại.
“Làm gì ? Ai cho đậy!”
Hơi thở nóng hổi phả vào cổ, toàn thân tôi run lên. Tôi mở to mắt, theo phản xạ hét lớn:
“Anh gì thế? Cứu—”
“Chát!”
Má tôi nóng rát, đầu óc choáng váng sau cái tát mạnh của hắn.
Răng va vào nhau lập cập, tôi sợ hãi lùi lại. Nhưng hắn vẫn tiến đến gần, ép tôi vào góc phòng.
Tôi hoảng loạn quanh, tìm bóng dáng của Thẩm Tu Hồng.
Anh đã đi đâu rồi?!
“Mẹ kiếp, uống rượu bỏ thuốc mà vẫn còn tỉnh táo, còn giả vờ cái gì nữa!”
Người đàn ông bị tôi đẩy ra, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Hắn lau mặt, rồi mạnh mẽ đá tôi một cú đau điếng.
Khi nghe tôi gọi tên Thẩm Tu Hồng, hắn nhếch mép khinh bỉ, cố kéo tôi lên giường.
“Cô chạy gì chứ, không phải chính chồng tự tay đưa đến đây sao?!”
“Chạy cái gì mà chạy!”
Chỗ bị đá đau đến thấu xương, tôi ngẩng lên gương mặt của hắn, miệng hắn không ngừng lặp lại câu đó.
“Cô chạy gì chứ, Thẩm Tu Hồng tự tay đưa đến đây!”
Tôi nghẹn thở, cảm giác toàn thân như bị đông cứng.
Miệng tôi đắng chát, trong cơn tuyệt vọng, tôi lấy hết sức lao về phía cửa.
Một lần nữa bị chặn lại, hắn nhíu mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
“Dù có chạy, cũng không ai cứu đâu, Thẩm Tu Hồng đang ở ngay phòng bên!”
Cả người lạnh buốt. Khi hắn định chạm vào tôi lần nữa, tôi giơ điện thoại lên.
“Đừng lại gần, nếu dám, tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Nghe đến hai chữ “cảnh sát”, ánh mắt hắn thoáng ngơ ngác, hứng thú trong mắt cũng phai nhạt.
Lợi dụng lúc hắn do dự, tôi lập tức mở cửa và lao ra ngoài.
Cắn chặt răng, chân tôi trần trụi, da nổi cả da gà.
Thấy hắn không đuổi theo, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mặt sưng tấy, khắp người đau nhức, tay chân không ngừng run rẩy, tim như ngừng đập.
Tôi chưa rời khỏi ngay, ánh mắt hướng về phía phòng bên cạnh.
Hắn … chính Thẩm Tu Hồng tự tay đưa tôi đến đây.
Thẩm Tu Hồng, đang ở ngay phòng bên cạnh.
Bạn thấy sao?