Khi Nghiệt Duyên Chạm [...] – Chương 4

Bà đưa cho tôi một quả táo, rồi cẩn thận kéo chăn đắp lại cho tôi.

Tôi bà, giọng điềm tĩnh:

“Dì cố phải không? Để con và Ải Tình cùng chuyến bay?”

Mẹ của Thẩm Dục Phong ngồi bên mép giường, chỉ khẽ cúi đầu , không giải thích gì thêm.

Bà ấy lấy xấp tài liệu du học từ tủ đầu giường đưa cho tôi.

“Dì , con có thể chọn bất kỳ trường nào trong đây.”

“Để bù đắp, dì sẽ chuyển thêm ba triệu cho con.”

Tôi đống tài liệu trong tay, cùng với số tiền ba triệu trong tài khoản, trong lòng chợt dâng lên một nỗi chua xót.

May mắn thay…

Ngay từ đầu, thứ tôi muốn chỉ là tiền.

Ít nhất thì từ một kẻ chẳng có gì trong tay, giờ tôi đã có một cuộc sống tốt hơn và nhiều tiền hơn.

Tôi đưa tay chọn trường mà mình thích, rồi cầm lấy tấm séc từ tay mẹ của Thẩm Dục Phong.

“Vậy nên, ngay từ đầu em tiếp cận tôi… là vì mẹ tôi sao?”

Giọng trầm thấp vang lên từ cửa.

Tôi giật mình quay lại, không biết ta đã đứng đó từ bao giờ.

Cả người lấm lem tro bụi, mồ hôi ướt đẫm, trên mặt và cánh tay đầy những vết thương.

Thẩm Dục Phong…

Anh ta thực sự đã quay lại đám cháy để cứu tôi sao?

“Vậy nên, em và mẹ tôi đã ký hợp đồng, và em chưa từng tôi?”

“Đưa tôi xem hợp đồng.”

Tôi và mẹ ta đều hơi sững sờ.

Bà ấy chậm rãi lấy hợp đồng từ trong túi đưa cho ta.

Thẩm Dục Phong mở ra đọc từng dòng chữ, ánh mắt tối dần.

Cả người ta như bị rút cạn sinh lực, đứng chết lặng tại chỗ.

“Đã biết rồi, thì chẳng còn lý do gì để giữ tôi lại nữa.”

“Bấy lâu nay, tôi không .”

“Và cũng chưa từng .”

“Tôi ở lại, chỉ vì tiền.”

Những lời nửa thật nửa giả thoát ra khỏi miệng tôi, tôi lại cảm thấy một sự nhẹ nhõm chưa từng có.

Nếu đây là cách duy nhất để kết thúc tất cả, thì tôi sẵn lòng.

Mối quan hệ giữa tôi và ta bắt đầu từ một thỏa thuận, kết thúc cũng bằng một bản hợp đồng.

Giữa tôi và ta, không ai nợ ai điều gì nữa.

Kể từ đó, tôi không còn gặp lại Thẩm Dục Phong.

Mà người không rời đi lại là Ải Tình.

Rời đi là tôi—khoảnh khắc ngồi lên máy bay, tôi biết mình và ta thực sự đã kết thúc.

Tôi cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn nghe tin tức gì về ta nữa.

Nhưng rồi tôi lại gặp ta, ngay trong khuôn viên trường.

Một buổi tối sau giờ học, ta đứng dưới tòa nhà ký túc xá của tôi.

Giữa làn sương dày đặc, tôi vẫn có thể thấy ta khoác chiếc áo măng tô đen, đứng đó đợi tôi.

“Hứa Duệ, hối hận rồi.”

“Em , đúng không? Nếu không thì em đã không ở lại bên lâu như . Em cũng đã gia hạn hợp đồng hết lần này đến lần khác, đúng không?”

“Hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra, quay về bên đi, có không?”

Anh ta tôi, ánh mắt đầy sự cầu xin.

Hệt như ngày hôm đó ở sân bay.

“Không.”

Anh ta giữ chặt tay tôi, cố gắng dỗ dành như vô số lần trước.

Nhưng những lựa chọn mà ta từng đưa ra, những lần ta ném tôi sang một bên vì Ải Tình…

Đã khiến cảm tôi dành cho ta cạn kiệt từ lâu.

Còn hay không, với tôi giờ đây chẳng còn quan trọng nữa.

“Anh biết em giận, nên mới đích thân đến tìm em giải thích.”

“Anh với Ải Tình là sự không cam tâm, là sự ám ảnh vì ta rời đi vào lúc ta nhất.”

“Chính sự không cam tâm đó đã khiến muốn níu giữ ta.”

“Nhưng mỗi lần tổn thương em, mỗi lần vứt bỏ em, đều hối hận, đều muốn bù đắp cho em. Anh nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ quên hẳn Ải Tình, và thực sự chỉ muốn ở bên em.”

“Vậy nên mới cầu hôn em, thề rằng chưa từng điều đó với Ải Tình!”

Cầu hôn…

Thời gian đã trôi qua quá lâu, đến mức tôi gần như quên mất, lần cuối cùng ta sẽ cưới tôi là khi nào.

Hình như là trước khi Ải Tình quay về.

Ở khu cắm trại, ta ôm tôi, rằng ta tôi.

Nói rằng sẽ cầu hôn tôi vào ngày sinh nhật.

Những lời này ta đã rất nhiều lần, lần nào cũng kết thúc trong im lặng.

Bởi vì chỉ cần Ải Tình quay lại, ta sẽ tự quên hết những lời hứa đó.

Thậm chí, quên cả chuyện ta đã từng tôi.

“Thẩm Dục Phong, tôi không phải là người thay thế cho Ải Tình.”

“Anh có thể phân biệt rõ ràng không—thứ đang níu kéo là hay chỉ là sự không cam tâm?”

“Thẩm Dục Phong, đừng diễn nữa. Anh chẳng qua chỉ là không thích người khác buông tay trước mà thôi.”

Năm đó, Ải Tình cũng đã nắm chắc điểm này.

Cô ta muốn vừa giữ lấy Thẩm Dục Phong, vừa có thể ở bên ngoài tìm kiếm người khác.

Vì thế, ta và mẹ mình đã rời đi vào đúng thời điểm, sau đó thỉnh thoảng quay lại quấy rối, khiến nhà họ Thẩm lúc nào cũng rối ren.

Mẹ của Thẩm Dục Phong cũng .

Bà ấy không chịu nổi cảm giác bị bỏ rơi.

Nên cả đời này, bà ấy chỉ biết lao vào cuộc chiến với mẹ con Ải Tình.

Nhưng tôi không giống họ.

Tôi không có lý do gì để phải cố chấp đến .

Tôi không cần phải giữ chặt lấy Thẩm Dục Phong.

Tôi muốn ở bên ta vì , vì tiền.

Nhưng chỉ cần tôi không còn muốn nữa, chỉ cần tôi đã quyết tâm buông tay—thì tất cả những thứ đó đều có cũng , không có cũng chẳng sao.

Những lần muốn từ bỏ trong suốt mười năm qua đã sớm xây cho tôi một bức tường phòng vệ vững chắc.

Thẩm Dục Phong im lặng thật lâu.

“Thẩm Dục Phong, tôi không phải Ải Tình.”

“Tôi không bao giờ quay lại với người cũ.”

Anh ta vẫn chưa từ bỏ, vẫn cứ quanh quẩn gần nơi tôi sống.

Nhưng mỗi lần gặp, bên cạnh tôi luôn có rất nhiều người.

Anh ta thậm chí còn chẳng chen nổi một chỗ.

Tôi, không còn phải hao tâm tổn sức vì ta nữa.

Tôi có thêm nhiều sở thích, có thêm nhiều bè.

Tôi cứ nghĩ rằng, rồi ta sẽ biết khó mà lui.

Nhưng tôi không ngờ, ta lại dò hỏi lịch trình của tôi.

Và rồi, lại xuất hiện trong chuyến leo núi của tôi.

Sự xuất hiện của ta nhanh chóng thu hút ánh của rất nhiều người.

Không thể phủ nhận, dáng vẻ cao lớn, điển trai của ta khiến ta trở nên nổi bật giữa đám đông.

Điều tôi không ngờ hơn cả—là Ải Tình cũng có mặt.

Hai người họ đứng dưới chân núi, mặc trang phục leo núi đồng bộ, trông rất xứng đôi.

Ải Tình nhanh chóng hòa nhập với mọi người trong câu lạc bộ bằng tính cách vui vẻ của mình.

Cô ta còn phát cho mọi người miếng lót gối bảo vệ đầu gối và sô--.

“Wow, đây chẳng phải là thương hiệu nổi tiếng nhất sao? Một cặp lót gối cũng mấy trăm đô đấy!”

“Đúng , sô-- này cũng đắt nữa! Ải Tình, cậu thật tốt bụng.”

“Người đẹp lại còn tốt bụng, bảo sao trai cũng đẹp trai thế!”

Tiếng tán thưởng không ngừng vang lên.

Tôi lạnh, liếc Thẩm Dục Phong đang đứng cạnh Ải Tình, sau đó đeo miếng lót gối của mình vào, rồi dẫn đầu đoàn bắt đầu leo núi.

“Em đừng hiểu lầm, không phải rủ ấy đến đâu. Cô ấy quen đội trưởng leo núi của các em đấy.”

Thẩm Dục Phong nhanh chóng đuổi theo, vội vàng giải thích.

Có vẻ như sợ tôi trượt ngã, ta còn đưa tay đỡ lấy tôi.

Tôi lặng lẽ gạt tay ta ra.

“Tôi không quan tâm.”

“Thẩm Dục Phong, đừng theo tôi.”

Leo núi tuyết tiêu hao rất nhiều thể lực, tôi không có sức để tranh luận với ta, chỉ muốn ta cách xa tôi một chút.

Lúc này, Ải Tình cũng bước lên, khoác tay Thẩm Dục Phong một cách thân mật.

Cô ta đưa một thanh sô-- cho tôi.

“Thư ký Hứa, leo núi mang theo chút sô-- sẽ an toàn hơn.”

Tôi liếc ta, rồi vỗ nhẹ lên túi áo mình.

“Không cần, tôi tự có rồi.”

Nhưng Ải Tình vẫn cố chấp, nhất quyết nhét thanh sô-- vào túi tôi.

“Thư ký Hứa, chúng ta cũng quen biết nhau lâu rồi. Cô ngay cả một thanh sô-- cũng từ chối, có phải hơi quá đáng không?”

Tôi nhíu mày.

Cô ta lại bắt đầu chiêu trò của mình.

Tôi vẫn nhớ khi mới quen ta, ta luôn những câu kiểu này để nâng mình lên, đồng thời hạ thấp tôi xuống.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...