Nửa đêm tỉnh giấc, tôi thấy điện thoại của Thẩm Dục Phong sáng lên.
Vô thức mở ra, đập vào mắt tôi là những tin nhắn ta gửi cho Ải Tình.
Từng chữ, từng câu, đều là van xin.
[Có thể đừng đi không?]
[Tôi thực sự rất muốn cả đời này đều ở bên em.]
…
Nhìn hàng chục tin nhắn đó, tôi suýt nữa đã rơi nước mắt vì sự si của ta.
Nhưng rồi lại cảm thấy, thứ này quá rẻ mạt.
Tôi bật dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ở bên Thẩm Dục Phong bao năm qua tôi thực ra chẳng có gì để mang theo cả.
Những thứ thấy , đều là ta mua.
Tôi không muốn lấy một thứ nào.
Sáng hôm sau, tôi bữa sáng cho ta, rồi gọi taxi đến sân bay thật sớm.
Dù chuyến bay là vào buổi chiều, tôi vẫn chọn rời đi sớm hơn.
Ngồi trong quán cà phê tại sân bay, tôi gọi cho mẹ của Thẩm Dục Phong.
“Tạm biệt dì. Những năm qua cảm ơn dì rất nhiều.”
“Đây là những gì con đáng nhận. Suốt những năm qua con đã chịu nhiều ấm ức rồi.”
“Đừng với Thẩm Dục Phong con đi đâu.”
Đầu dây bên kia thở dài.
“Dì vốn nghĩ con và Dục Phong có thể ở bên nhau. Dù gì thì dì cũng ra , nó con thật lòng.”
“Con có thể đợi thêm một chút không…”
Tôi cắt ngang:
“Tình của ta, phải chia cho quá nhiều người rồi.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy, chặn hết mọi liên lạc với Thẩm Dục Phong.
Tôi khổ, lắc đầu.
Thẩm Dục Phong, có thực sự hiểu là gì không?
Anh không hiểu.
Điều ta cần chỉ là một người ở bên cạnh, một người phụ nữ có thể thay thế khi Ải Tình không có mặt.
Tiếng nhắc nhở lên máy bay vang lên bên tai, tôi xoay người bước về phía cổng lên máy bay.
Giữa dòng người đông đúc, tôi thấy Thẩm Dục Phong đứng bên cạnh Ải Tình.
Ánh mắt giao nhau, nụ trên môi ta cứng đờ, chân mày cau chặt, còn tim tôi cũng bất giác lỡ một nhịp.
Tại sao tôi lại ở cùng chuyến bay với Ải Tình?
“Hứa Duệ!”
“Cô gì ở sân bay?”
Thẩm Dục Phong như phát điên, vội vàng gạt đám đông sang hai bên, lao về phía tôi.
Anh ta chạy đến trước mặt tôi, siết chặt cổ tay tôi, giọng gấp gáp:
“Cô định đi đâu?”
“Cô xuất hiện ở sân bay, định đi đâu?”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Dục Phong kích đến mức điên cuồng như .
Mà người khiến ta như thế, lại là tôi.
Ải Tình vội vàng đuổi theo phía sau, nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay ta:
“Dục Phong, đau thư ký Hứa rồi.”
“Ở đây đông người quá, chúng ta qua bên kia chuyện đi.”
Nhìn ta còn sốt sắng hơn cả tôi, cứ như đang lo lắng cho tôi, đang nghĩ cho tôi.
Nhưng tôi biết rõ, đây chỉ là chiêu trò quen thuộc của ta.
Dùng giọng điệu đầy thương xót để ra những điều chứng minh Thẩm Dục Phong tệ bạc với tôi.
Chẳng phải là để khẳng định rằng, ta chưa từng tôi sao?
Có lẽ trước đây tôi sẽ đau lòng vì điều này.
Nhưng bây giờ, không cần thiết nữa.
Mười năm qua tôi chẳng qua chỉ là một phần trong trò chơi của bọn họ.
“Anh đừng xen vào chuyện của tôi!”
Thẩm Dục Phong hất tay, đẩy Ải Tình sang một bên.
Cảnh tượng này khiến tôi chết sững, mà Ải Tình cũng đứng đờ người tại chỗ.
Anh ta kéo chặt tay tôi, liên tục hỏi:
“Cô đến sân bay gì? Cô cũng muốn rời xa tôi sao?”
“Tôi đã xin lỗi rồi mà! Cô từng , chỉ cần tôi cho một bậc thang, sẽ không bao giờ rời đi!”
Chuyện về cái “bậc thang” đó…
Là điều tôi từng với ta khi chúng tôi còn ở bên nhau.
Tôi đã , tôi không quan tâm ta từng ai, một khi đã chọn ta, chỉ cần tôi còn ta, tôi sẽ luôn bước xuống bậc thang đó để tiếp tục ở lại.
Nhưng ta quên mất một điều—điều kiện tiên quyết là tôi còn ta.
“Thẩm Dục Phong, tôi mệt rồi.”
“Tôi không nữa, cái bậc thang đó, tìm người khác đi.”
Tôi gỡ từng ngón tay ta ra, rõ ràng từng chữ.
“Không thể nào, đang lừa tôi.”
Anh ta lắc đầu, không muốn tin:
“Cô là nhân viên của tôi, không có chữ ký của tôi, dám tự ý rời đi?”
Tôi bật , lấy tờ đơn nghỉ việc trong túi ra, nhét vào tay ta.
“Mở to mắt mà xem.”
Lúc này ta mới nhớ ra, chính mình đã ký vào tờ giấy đó mà không thèm đọc kỹ.
Trong tập tài liệu hôm đó, tôi đã lén kẹp đơn xin nghỉ việc vào trong.
Giây tiếp theo, ta xé toạc tờ đơn trong tay, siết chặt lấy tay tôi lần nữa.
“Hứa Duệ, đừng đi, có không?”
Đứng bên cạnh, Ải Tình tức đến mức nghiến răng ken két.
Cô ta không thể tin dáng vẻ thấp hèn cầu xin của Thẩm Dục Phong lúc này.
Từ trước đến nay, mỗi lần ta níu kéo ta, đều chỉ là những tin nhắn van xin khi say rượu.
Còn khi đối mặt, ta luôn giữ bộ dạng dửng dưng, nhẹ nhàng buông một câu:
“Cô đi thì tôi tiễn.”
Nhưng bây giờ, trước mặt bao nhiêu người, ta lại mất hết lý trí.
Tôi dáng vẻ của Thẩm Dục Phong—hoang mang, lo lắng, đầy đau khổ.
Trông ta có vẻ rất chân thành.
Nhưng tôi biết rõ, tất cả chỉ là phản ứng cai nghiện mà thôi.
Chỉ cần cơn nghiện qua đi, người ta muốn giữ lại sẽ không phải là tôi.
Tôi cúi đầu, định lấy bản hợp đồng giữa tôi và mẹ của Thẩm Dục Phong từ trong túi ra.
Muốn đưa cho ta, để rằng mười năm qua chỉ là một ván cờ đã sắp đặt tỉ mỉ.
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi đưa hợp đồng ra, một tiếng hét chói tai cắt ngang hành của tôi.
“Cháy rồi!”
Không biết ai trong đám đông hét lên, tất cả bỗng trở nên hỗn loạn.
Khói đen cuồn cuộn bốc lên, khiến cả khu vực náo loạn.
“Đi theo tôi!”
Thẩm Dục Phong nắm chặt tay tôi, cố kéo tôi chạy khỏi đám đông.
“Phong…”
Giọng yếu ớt của một người phụ nữ vang lên, khiến bước chân của ta khựng lại.
Tôi có thể thấy rõ sự hoảng loạn trên gương mặt ta, theo phản xạ liền buông tay tôi ra.
Anh ta quay lại, lùng sục khắp nơi tìm kiếm Ải Tình.
Và rồi khi tìm thấy, họ lao vào ôm chặt lấy nhau.
Ngọn lửa trong trung tâm thương mại sân bay ngày càng lan rộng, gần như không thể kiểm soát.
Lửa cháy dữ dội, đám đông hoảng loạn bỏ chạy.
Những mảnh vỡ bị thiêu cháy rơi xuống, nhiều người bị thương, tiếng kêu thảm thiết vang khắp nơi.
Tôi cúi thấp người, cố gắng lách qua đám đông để lấy mặt nạ chống khói trong tủ cứu hỏa.
Nhưng hơi thở dần trở nên nặng nề.
Bản năng sinh tồn khiến tôi cắn răng đứng bật dậy.
Nhưng khi vừa chạm tay vào chiếc mặt nạ, có người đã nhanh tay giật lấy trước.
Ngẩng đầu lên, tôi sững sờ—chính là Thẩm Dục Phong.
“Thẩm Dục Phong, tôi là người lấy trước!”
Ải Tình không gì, chỉ yếu ớt gọi tên ta.
“Hứa Duệ, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ quay lại cứu !”
Nói rồi, ta giật chiếc mặt nạ từ tay tôi, đeo lên cho Ải Tình.
Tôi sững sờ, đứng bất rất lâu.
Giữa ranh giới sống chết, ta vẫn chọn Ải Tình.
Buồn là chỉ vài phút trước, ta còn diễn vở kịch “không thể sống thiếu tôi”.
Ải Tình quay đầu tôi, khóe môi hơi nhếch lên.
“Tôi thắng rồi.”
Tôi khổ, lắc đầu.
Tôi đã không còn quan tâm ai thắng ai thua nữa rồi.
Mắt tôi tối sầm lại, ý thức hoàn toàn mờ đi.
Thẩm Dục Phong chơi trò cảm, tự đẩy mình vào.
Còn tôi chơi trò cảm, đánh mất cả mạng sống.
Xét cho cùng, người thảm nhất vẫn là tôi.
“Tỉnh lại đi!”
Trong cơn mê man, tôi lờ mờ thấy một người lính cứu hỏa cao lớn xuất hiện bên cạnh mình.
Anh ấy bế tôi lên, lao ra khỏi biển lửa—giống như cách Thẩm Dục Phong đã bế Ải Tình rời đi.
Bên tai tôi, một giọng trầm ấm liên tục khích lệ tôi phải sống tiếp.
Nhưng tôi không thể mở mắt ấy.
Lần tiếp theo mở mắt, người đứng trước mặt tôi lại là mẹ của Thẩm Dục Phong.
“Dì…?”
Bà vui mừng đỡ tôi ngồi dậy.
“Bác sĩ con không sao cả, chỉ là bị hạ đường huyết một chút thôi.”
Bạn thấy sao?