Lúc Chu Dạng tỏ tình với tôi, thanh mai của hắn đứng một bên cười nhạo tôi: “Đôi giày anh ấy mang tương đương với sinh hoạt phí một năm của cô đấy, cô thật sự tin trò đùa này à?” Tôi hoàn toàn tin. Khi đó tôi không ý thức được, tôi và Chu Dạng hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau. Cho đến khi thanh mai của hắn đánh mất vòng tay. Chu Dạng cùng mọi người đặt ánh mắt chế giễu trên người tôi. Giọng hắn châm chọc: “Thiếu tiền chỉ cần mở miệng nói cho anh biết một tiếng là được, cần gì chứ?” Tôi đỏ mắt, nắm chặt cổ tay áo không ngừng run rẩy. Lúc chuyển trường, tôi chặn tất cả thông tin liên lạc của Chu Dạng, lặng lẽ rời đi không một tiếng động. Nhưng không ngờ, Chu Dạng, người xưa nay vốn kêu ngạo lại tìm tôi suốt bảy năm.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?