Năm tôi 19 tuổi, sau lần đầu nếm trải chuyện nam nữ với nam thần của trường – Tấn Thần,
Tôi cờ nghe thấy ta gọi điện cho .
“Ba ngày là cưa đổ, mấy cậu đều thua rồi.”
“Không tin thì chụp ảnh giường chứng minh đi?”
Tấn Thần đồng ý, đến giây cuối lại đổi ý, chỉ chụp gương mặt lúc tôi đang ngủ.
Từ đó về sau, đêm nào ta cũng như nghiện, quấn lấy tôi không buông.
Còn tôi thì ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng từ chối.
Chỉ là, sau này tôi đã thi vào một ngôi trường xa nhất.
Xóa sạch, chặn hết tất cả những gì liên quan đến , rời đi không chút do dự.
Nghe Tấn Thần đã phát điên vì tìm tôi khắp nơi.
Tôi chỉ nhạt cho qua.
Lúc trước ta theo đuổi tôi chỉ vì một vụ cá cược, còn tôi cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Dù sao, với một xuất thân tầng lớp dưới như tôi,Cả đời này có lẽ chỉ có một cơ hội duy nhất để lên giường với một người như Tấn Thần.
Mà một khi đã lên giường rồi, cũng chẳng còn chút ảo tưởng nào với đám người đó nữa.
1
Con trai 19 tuổi thường tràn đầy tinh lực chưa xài hết.
Tấn Thần, kiểu con nhà ba đời giàu có, lại còn khó tính cầu toàn, cũng không ngoại lệ.
Hôm đó là ngày thứ bảy sau khi chúng tôi tốt nghiệp rời khỏi trường.
Cũng là ngày thứ ba tỏ với tôi.
Thật ra, chúng tôi vẫn còn khá xa lạ với nhau.
Lần đầu tiên diễn ra rất chóng vánh,Nhưng ngay sau đó, đã hồi phục tinh thần rất nhanh.
Lần thứ hai bắt đầu, đã thành thạo hơn nhiều.
Cơ thể tôi đối với như một món đồ chơi mới mẻ thú vị.
Anh say mê nghiên cứu, không rời tay , như thể bị cuốn vào không dứt ra nổi.
Cằm vốn đã cạo sạch râu,Không biết từ lúc nào lại nhú ra vài cọng.
Khi hôn tôi, chạm vào ngực tôi, vừa ngứa vừa đau.
Tôi không nhịn cắn một cái.
Ai ngờ lại càng thêm hứng thú.
Đến khi xong việc, vẫn không chịu buông tôi ra.
Trong mắt là chút thỏa mãn, hình như vẫn chưa đủ.
“Cầm Hoan.”
Anh hôn lên vành tai mềm của tôi,Rồi dần dần hôn xuống phía dưới.
“Đi tắm một chút, rồi thêm lần nữa nhé?”
Nói xong, giọng bất chợt trở nên dịu dàng hơn.
“Nhưng mà em lần đầu, chịu nổi không?”
Tôi cắn môi dưới đang hơi sưng đỏ,Ngượng ngùng nhắm mắt dưới ánh của ,
Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tấn Thần bế tôi vào phòng tắm.
Một tiếng sau,Tôi đờ đẫn trần nhà trên đầu.
Ánh mắt như mất tiêu cự.
Ai mà ngờ , một nam thần lạnh lùng ngày trước,Một Tấn Thần mà người lớn trong nhà ngày nào cũng xuất hiện trên bản tin kinh tế,
Giờ đây lại đang đè lên một bình thường, xuất thân hèn kém như tôi.
Từng tấc từng tấc, hôn khắp toàn thân .
2
Bầu trời ngoài cửa sổ dần sáng.
Tấn Thần cuối cùng cũng dừng lại.
Anh nặng nề đè lên người tôi, mặt lại vùi sâu bên cổ.
“Cầm Hoan, em thích không?”
“Nếu thích, hay là ngày nào cũng đến nhé?”
Tôi mệt đến mức không mở nổi mắt, chỉ lơ mơ ừ một tiếng.
Hình như điện thoại của Tấn Thần đang reo.
Cơ thể tôi bỗng nhẹ đi.
Anh rời khỏi giường, cầm lấy điện thoại và bấm nghe.
Chắc thấy tôi ngủ say,
Cộng thêm bản thân cũng mệt mỏi,
Nên không ra ngoài, chỉ tiện tay nằm xuống ghế sofa cạnh giường để nghe máy.
Đầu dây bên kia là một đám âm thanh hỗn loạn, ồn ào lộn xộn.
“Sao mà ồn thế.”
Giọng Tấn Thần hơi khàn,
Nhưng lại mang theo sự thỏa mãn không giấu nổi.
Bên kia lập tức có người hét lên: “Cái gì… mới xong à?”
“Ừ.”
Tấn Thần lười biếng đáp.
Trong giọng vẫn đầy vẻ đắc ý: “Ba ngày là cưa đổ, mấy người đều thua.”
“Là lần đầu thật hả?”
“Vớ vẩn.”
“Đỉnh thật đấy, ấy ngoan lắm mà.”
“Thì sao, cũng phải là ai ra tay, có nào Tấn ca chúng ta mà không xử lý ?”
“Tôi không tin, Cầm Hoan trong sáng mà, lần trước tôi chuyện, ấy còn đỏ mặt kia mà.”
“Cậu vừa thi xong là tay chân luôn rồi à?”
“Tin hay không tùy cậu.”
“Trừ khi cậu chụp ảnh giường. À mà này, lúc cá cược rõ rồi, phải có ảnh giường mới tính là thắng thật.”
Tấn Thần không chút do dự đồng ý: “Chờ đấy.”
Anh rồi đứng dậy, cầm điện thoại bước đến cạnh giường.
3
Tôi nằm nghiêng người, theo thói quen cuộn tròn lại thành một khối nhỏ.
Tóc dài chỉ đến vai, đen như cánh quạ.
Vì mồ hôi nên dính sát vào khuôn mặt gầy gò.
Giữa chừng tôi đã khóc hai lần.
Lông mi vẫn còn ướt,
Dài và dày,Đổ bóng xuống gương mặt trắng mịn như sứ.
Đôi môi mềm mại phớt hồng,
Nhưng đã bị cắn rách, sưng đỏ một mảng.
Tôi ngủ rất say, nhịp thở đều đặn.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn xen lẫn vài tiếng nức nghẹn uất ức.
Bàn tay Tấn Thần vừa vén chăn lên, lại bỗng khựng lại không rõ lý do.
Ngay sau đó,Tôi cảm nhận kéo chăn lên lại.
Kéo cao lên tận cổ, phủ thật kín.
Chỉ còn chừa lại khuôn mặt tôi lộ ra ngoài.
Sau đó, mới giơ điện thoại lên, chụp lại gương mặt tôi lúc đang ngủ.
Chưa bao lâu, điện thoại của lại đổ chuông.
“Không chơi đẹp nha Thần ca, sao không chụp thêm chút phía dưới đi.”
“Cút.”
Giọng Tấn Thần có phần lạnh lùng,
Lại xen lẫn chút mất kiên nhẫn: “Dù gì giờ ấy cũng là tôi rồi.”
“Đừng có quá trớn.”
“Biết rồi biết rồi.”
“Nhưng Thần ca, định Cầm Hoan bao lâu?”
“Còn kéo bao lâu thì kéo, sớm thì một tuần, trễ thì cũng đến lúc tôi về Bắc Kinh là hết.”
“Cũng đúng, đến lúc đó phải quay lại Bắc Kinh mà.”
“Nhưng lỡ như ấy dính luôn, rồi cũng mò tới Bắc Kinh thì sao?”
Tấn Thần bật : “Bắc Kinh lớn như , tìm người chẳng khác gì mò kim đáy biển.”
“Nói cũng đúng, với cái xuất thân nghèo rớt mồng tơi của Cầm Hoan, hai người vốn không thuộc cùng một thế giới.”
4
Câu đó thật sự chẳng sai chút nào.
Mẹ tôi từng bị bắt giam hai năm vì thương tích ngoài ý muốn.
Giờ chỉ là một người bán đồ ăn sáng ngoài chợ.
Bố tôi thì mất từ sớm.
Mỗi kỳ nghỉ tôi đều phải ở nhà, phụ mẹ tráng bánh, nấu mì, thu tiền.
Người tôi thường ám mùi bánh chiên và dầu mỡ.
Tắm bao nhiêu lần cũng không hết mùi đó.
Lúc Tấn Thần mới tiếp cận tôi, từng hỏi: “Tóc em có mùi gì lạ lạ ấy?”
“Chắc tại em phụ mẹ bán bánh, bị ám vào rồi.”
Tôi thật thà trả lời, rồi dè dặt thêm:
“Hay là đừng lại gần em quá… lỡ dính vào người thì không hay.”
“Có gì đâu mà ngại.”
Tấn Thần , ra vẻ không hề để tâm:
“Mẹ em chắc nấu ngon lắm nhỉ, mai mang cho một cái nhé?”
“Anh không thích ăn chùa đâu, trả tiền.”
Anh rút ra một tờ tiền màu hồng, ép tôi phải cầm.
Tôi không muốn nhận, không cãi nổi .
Hôm sau, tôi mang đến mười cái bánh.
Cái của Tấn Thần là loại đặc biệt, to, nhiều thịt, gọi là “bánh gia đình”.
Mấy cái còn lại thì cho nhóm của .
Nhưng mấy người đó chẳng ai thèm vào.
Chỉ có Tấn Thần ăn.
Nhưng vừa cắn miếng đầu tiên, đã nhăn mặt.
Đợi tôi vào lớp rồi, ném hơn nửa cái còn lại vào thùng rác.
Từ đó về sau, không bao giờ nhắc đến chuyện ăn bánh nữa.
Nhưng lại tặng tôi một bộ dầu gội và sữa tắm đắt tiền.
Toàn là nhãn hiệu tôi chưa từng nghe tên.
Lén tra thử mới biết, giá đắt đến choáng váng.
Tối nay, trước khi đi gặp , tôi đã dùng chính bộ đó để tắm.
Người thơm tho sạch sẽ, không còn chút mùi lạ nào.
Khi Tấn Thần ôm tôi, rất hài lòng.
Không còn nhíu mày như trước nữa.
5
Tôi bị đánh thức bởi nụ hôn của Tấn Thần.
Vừa mở mắt ra, đã bị lật người lại.
“Cầm Hoan.”
Anh cúi xuống, lồng ngực nóng rực áp sát lưng tôi mỏng manh.
Tấn Thần hôn lên tai tôi, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp.
“Hôm nay đừng về nhà, không?”
Tôi cắn môi, giọng nghẹn ngào tràn ra từ kẽ răng.
“Không … Em còn phải giúp mẹ em bán hàng…”
“Em là , không nỡ để em vất vả. Với lại, đây chỉ là tiền tiêu vặt cho em thôi.”
Động tác của Tấn Thần ngày càng mạnh mẽ hơn,
Nhưng giọng lại nhẹ nhàng như dỗ dành: “Sau này, sẽ cho em tiền.”
“Rất nhiều tiền. Tất cả kỳ nghỉ đều dành cho , không?”
Tôi lắc đầu, kiên quyết từ chối.
Cố dùng sức đẩy Tấn Thần ra.
Đôi mắt hoe đỏ, ngấn lệ: “Em thật sự thích , Tấn Thần.”
“Em không phải vì tiền của .”
Chữ cuối cùng vừa buông ra, nước mắt tôi cũng rơi xuống theo.
Ánh mắt Tấn Thần lúc đó tôi,
Giống như thật sự có chút xót xa.
Nhưng tôi biết rõ,
Đàn ông lúc trên giường, gì cũng như muốn trao cả trái tim.
Huống chi tôi là lần đầu tiên.
Huống chi, vốn là vì cá cược mà đến, trong lòng có sẵn mặc cảm.
“Anh biết… Em không phải loại con đó.”
“Nếu là , những người theo đuổi em trước kia, em đã chẳng từ chối.”
“Họ tặng em đồ đắt tiền, em cũng đâu cần phải trả lại hết.”
Tôi cụp mi, lặng lẽ rơi nước mắt.
Tấn Thần vốn không phải người kiên nhẫn.
Nhưng lần này lại dịu dàng ôm lấy tôi, dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa.”
“Cho em tiền là vì thương mình.”
“Không có ý gì khác cả, thật lòng tự nguyện.”
“Ngoan nào, bé cưng.”
Tôi không đáp, chỉ nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy eo .
“Tấn Thần… Em cũng là thật lòng tự nguyện…”
Hôm đó, khi tôi về nhà,
Tấn Thần chuyển khoản cho tôi mười vạn, ghi là “Tặng không điều kiện”.
Tôi nằm trên chiếc giường sắt cũ kêu cọt kẹt ở nhà.
Lật đi lật lại đếm số 0 không biết bao nhiêu lần.
Nhà tôi chưa từng thấy nhiều tiền như .
Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ.
Mẹ tôi năm đó người khác bị thương, người đó đến giờ vẫn nằm liệt ở nhà.
Mỗi tháng đều đúng hạn tới đòi tiền thuốc men và bồi thường.
Như một cái hố không đáy.
Nhưng giờ đây, tôi dường như đã thấy một chút hy vọng.
Tôi nghĩ, sau này mình sẽ ngoan ngoãn hơn nữa.
Như , Tấn Thần sẽ ở bên tôi lâu hơn một chút.
Tôi không chỉ có thể tận hưởng , mà còn có thể nhận nhiều tiền hơn.
Để rồi thực hiện ước mơ, thi vào ngôi trường mà tôi khao khát.
Trả hết nợ, rồi đưa mẹ rời khỏi nơi này mãi mãi.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?