Khi Nàng Bước Ra [...] – Chương 4

11

Thứ Bảy, trời nắng đẹp.

Cả nhóm sáu người chúng tôi hẹn gặp tại một quán cà phê gần trường để chia sẻ kết quả khảo sát.

Tôi, Trương Hiểu Duệ và Lâm Diên cùng một nhóm – tụi tôi đã đến trạm công tác cộng đồng để trò chuyện và khảo sát thực tế với các lao công ở khu phố.

“Cô Vương năm nay 52 tuổi.” – Lâm Diên bắt đầu trình bày.

“Mỗi ngày ấy phải thức dậy từ 3 giờ sáng, bắt đầu việc lúc 4 giờ, và kéo dài đến tận 7 giờ tối.”

“Còn nữa nhé,” Trương Hiểu Duệ tiếp, “ Vương chỉ nghỉ mỗi tháng hai ngày thôi, mà lương thì chỉ có 3 triệu rưỡi.”

Tôi bổ sung:

“Các còn kể là thường xuyên bị trừ lương vì đủ lý do linh tinh, nên có khi cả tháng còn chưa tới 3 triệu rưỡi.”

Nhóm của Giang Lam Xuyên, Viên Hoan Ca và Lý Tử Huyên thì đi khảo sát về hình của các tiểu thương. Họ đến mấy trường học quanh khu để tìm hiểu.

“Chú Lý năm nay 45 tuổi,” Giang Lam Xuyên kể, “Ngày nào cũng phải dậy từ 3 giờ sáng để ra chợ đầu mối lấy hàng. 4 giờ về nhà chuẩn bị, 6 giờ bắt đầu dọn hàng ra bán, đến tận 9 giờ tối mới dọn dẹp xong.”

“Chú các tiểu thương như thường xuyên bị trật tự đô thị xua đuổi. Có hôm mới bày hàng ra đã bị đuổi chạy, cả ngày coi như công cốc.”

Viên Hoan Ca nhíu mày, vừa ghi chép vào sổ, vừa kể lại.

Lý Tử Huyên tiếp lời:

“Thật ra, Lý là người có bằng đại học đàng hoàng.

Nhưng vì trong nhà có người bệnh cần chăm sóc, không thể công việc văn phòng giờ hành chính nên mới phải chuyển sang bán hàng để lo cho gia đình.”

Nghe xong kết quả khảo sát của nhau, cả nhóm bỗng rơi vào im lặng.

Dù trước đó ai cũng biết nghề lao công và tiểu thương đều rất vất vả,

khi nghe những con số cụ thể về giờ giấc, mức lương, và hoàn cảnh thật sự của họ, thì cảm giác xót xa ấy lại rõ rệt hơn nhiều.

Giang Lam Xuyên tan sự im lặng:

“Giờ tụi mình bàn về nội dung bảng khảo sát nhé.

Tớ nghĩ điều đầu tiên là phải tìm hiểu mức độ hiểu biết của các trong lớp về công việc của lao công và tiểu thương.”

Tôi gật đầu:

“Ừ. Giống tụi mình trước khi khảo sát – chắc nhiều cũng không rõ giờ giấc hay thu nhập cụ thể của họ đâu.”

Trương Hiểu Duệ đề xuất:

“Cũng có thể hỏi thêm về việc mọi người nghĩ lao công và tiểu thương cần hỗ trợ ở những mặt nào nhất, như giờ việc, lương, hay chế độ bảo hiểm…”

Lâm Diên bổ sung:

Nè tụi mình thêm vài câu hỏi mở nữa đi. Ví dụ như: ‘Nếu là hiệu trưởng, sẽ gì để cải thiện điều kiện việc cho lao công/tiểu thương?’”

Viên Hoan Ca mắt sáng lên:

“Ý này hay đó! Sau này khi tụi mình phần đề xuất chính thức, còn có thể tham khảo ý kiến của các nữa.”

Buổi thảo luận ngày càng sôi nổi hơn.

Cuối cùng, tụi tôi chốt lại một số câu hỏi chính.

Khi kết thúc thì trời cũng bắt đầu tối.

Tụi tôi hẹn sẽ bắt đầu phát bảng khảo sát vào thứ Hai tuần sau, rồi ai nấy thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về.

Ngay lúc tôi vừa đứng lên, Giang Lam Xuyên gọi tôi lại.

“Thanh Y, ngày mai cậu có rảnh không?”

Mọi người lập tức dừng lại, quay sang Lam Xuyên với ánh mắt kỳ quặc, rồi lại tôi – người đang đứng hình tại chỗ.

“Hẹn… hẹn hò á?”

Viên Hoan Ca thậm chí còn lắp.

12

Nghe câu đó, mặt tôi đỏ rực lên.

Tôi cuống cuồng xua tay giải thích, còn chưa kịp mở miệng thì Giang Lam Xuyên cũng ngẩn người, rồi khẽ ho một tiếng, bình tĩnh :

“Không phải hẹn hò. Là Vương nhờ tớ kèm thêm cho Thanh Y mấy môn Tự nhiên.”

“Ồ~~~”

Lâm Diên và Trương Hiểu Duệ kéo dài giọng đầy ẩn ý.

“Thanh Y đúng là học sinh cưng của Vương, giáo viên quan tâm ghê luôn.”

Lý Tử Huyên buông một câu giọng hơi chua, không thêm gì nữa.

Cô ấy đeo túi lên vai:

“Tớ về trước nha, gặp lại thứ Hai.”

Thấy Tử Huyên đi, Trương Hiểu Duệ vội đuổi theo:

Nè Tử Huyên, đợi tớ với!”

Viên Hoan Ca cũng đứng dậy kéo tay Lâm Diên:

Lâm Diên, tụi mình đi thôi!”

Không thèm để ý đến gương mặt đầy nghi hoặc của Lâm Diên, ấy gần như kéo cậu ta ra khỏi chỗ.

Tôi thì vẫn còn choáng váng vì câu “hẹn hò” của Hoan Ca, chưa kịp định thần lại thì cả nhóm đã rút lui sạch sẽ, để lại tôi và Giang Lam Xuyên đứng một mình.

Không khí bỗng chốc trở nên ngại ngùng.

Tôi lúng túng trả lời câu hỏi lúc nãy của cậu ấy:

“Tớ… tớ rảnh.”

Giang Lam Xuyên thì hoàn toàn điềm tĩnh. Cậu ấy nhẹ, thu dọn đồ đạc rồi đứng lên.

“Vậy thì chiều mai hai giờ gặp nhé?”

Tôi gật đầu, cố giữ bình tĩnh.

Nụ của cậu ấy càng rõ hơn:

“Đi thôi, để tớ đưa cậu về.”

13

Chiều hôm sau, tôi đến thư viện từ rất sớm, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Nắng xuyên qua ô kính, rọi lên mặt bàn, còn tim tôi thì đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chưa đến hai giờ, Giang Lam Xuyên đã mỉm bước đến.

Tôi lại cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên lần nữa.

“Cậu sẵn sàng chưa?”

Cậu ấy hỏi nhẹ, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi gật đầu, cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh:

“Ừ, tớ sẵn sàng rồi.”

Giang Lam Xuyên lấy ra một tờ đề kiểm tra, bắt đầu giảng bài từ câu đầu tiên.

Tôi cố gắng tập trung, ánh mắt lại cứ lén lút liếc sang góc nghiêng của cậu ấy.

Lúc cậu ấy chăm giảng bài… thật sự rất đẹp trai…

“Thanh Y? Cậu hiểu chưa?”

Giang Lam Xuyên bất ngờ quay sang, tôi vội quay đi, giả vờ đang chăm đề.

“À… cậu có thể giảng lại lần nữa không?”

Tôi ngượng ngùng .

Cậu ấy mỉm , chẳng tỏ ra khó chịu chút nào:

“Được chứ.”

Rồi lại kiên nhẫn giảng lại từ đầu. Lần này tôi ép mình phải thật tập trung vào nội dung.

Từng chút một, tôi bắt đầu hiểu hướng giải quyết của bài toán.

“À ha! Ra là !” – tôi chợt tỉnh ngộ.

Giang Lam Xuyên ánh mắt sáng rỡ của tôi, chỉ mỉm mà không gì.

Tôi lại đỏ mặt, vội cúi đầu tiếp câu tiếp theo.

Thời gian dần trôi, tôi dần hòa vào không khí học tập, không còn quá để ý đến sự hiện diện của cậu ấy nữa.

Tôi lắng nghe chăm , suy nghĩ cẩn thận từng bước, thậm chí còn bắt đầu chủ đặt câu hỏi.

“Ở đây sao lại dùng công thức này?” – tôi chỉ vào một bài vật lý, hỏi.

Giang Lam Xuyên nghiêng người lại gần để rõ hơn, hơi thở khẽ lướt qua má tôi, khiến tim tôi lại đập rộn ràng.

“Là vì…”

Cậu ấy bắt đầu giảng giải, giọng nhẹ nhàng và kiên nhẫn.

Tôi nghe rất chăm , thỉnh thoảng gật đầu tỏ ý hiểu.

Đột nhiên, tôi nhận ra cậu ấy ngừng lại – đang lặng lẽ tôi.

“Sao ?” – tôi thắc mắc hỏi.

Giang Lam Xuyên hình như hơi ngại, khẽ ho một tiếng rồi nhỏ:

“Không có gì đâu.”

14

Lại là một sáng thứ Hai.

Tôi bước vào lớp, thấy mới chỉ có hơn chục người.

Lâm Diên đang khoác vai Giang Lam Xuyên, không biết hai người gì mà .

Còn Lý Tử Huyên, Viên Hoan Ca và Trương Hiểu Duệ thì đang phát bảng khảo sát mà Lâm Diên tổng hợp.

Tôi vội đặt cặp xuống bàn rồi bước nhanh tới.

Tôi nhận lấy tập phiếu từ tay Viên Hoan Ca:

“Mấy cậu đến sớm ghê á.”

“Đâu có sớm lắm đâu, chỉ sớm hơn 5 phút thôi mà~”

Viên Hoan Ca giơ tay dấu “một chút xíu”, nở nụ tinh nghịch.

“Vì hôm qua tụi này không phải học thêm, nên ngủ sớm, dậy sớm, tới sớm thôi!”

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Lý Tử Huyên lấy phiếu đập lên đầu Trương Hiểu Duệ:

“Đừng có linh tinh!”

Dưới ánh mắt hóng chuyện của Viên Hoan Ca và Trương Hiểu Duệ, tôi cố phớt lờ ánh không vui từ Lý Tử Huyên, vội giải thích:

“Tụi tớ chỉ ngồi ở thư viện xong đề kiểm tra tháng, chứ không có đi đâu hết.”

“Mấy người ?”

Một bàn tay vươn qua vai tôi, lấy đi một nửa tập phiếu tôi đang cầm.

Tôi quay lại – hóa ra là Giang Lam Xuyên và Lâm Diên, chẳng biết đến từ lúc nào.

“Không có gì đâu! Tụi này chỉ đang… đang lo không biết các trong lớp có chịu khảo sát này không thôi.”

Tôi mặt đỏ rần, lắp bắp đánh trống lảng.

Lâm Diên tưởng thật:

“Ơ hay, tớ viết kỹ thế cơ mà! Ai mà không đồng ý chứ. Cứ yên tâm đi.”

Lý Tử Huyên khẽ khẩy:

Lâm bà bán dưa tự khen dưa mình ngọt.”

“???”

Lâm Diên còn chưa kịp nổi đóa thì đã bị câu tiếp theo của Lý Tử Huyên cắt ngang.

“Được rồi, không có gì thì mau đi phát phiếu khảo sát đi, sắp vào học rồi đấy. Dù sao cũng không phải ai cũng có cái ‘đặc quyền’ giáo chủ sắp xếp người kèm học đâu.”

Nói xong, Lý Tử Huyên chỉnh lại xấp phiếu trên tay, là người đầu tiên rảo bước rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...