6
Đứng trước cửa lớp, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
Giang Lam Xuyên và Viên Hoan Ca sánh bước đi tới, phía sau là Lâm Diên.
Thế là nhóm sáu người tụi tôi hình thành.
Tim tôi đập loạn, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Giang Lam Xuyên, Viên Hoan Ca, Lâm Diên, Trương Hiểu Duệ, Lý Tử Huyên… và tôi – Lộ Thanh Y.
Tổ hợp này, đối với tôi mà , cứ như một giấc mơ.
“Mọi người đến đủ rồi, tuyệt quá!”
Viên Hoan Ca rạng rỡ, “Mình bắt đầu bàn xem dự án sẽ theo hướng nào nhé?”
Lâm Diên lập tức hưởng ứng: “Tớ nghĩ có thể về chủ đề môi trường.”
Tôi đứng bên cạnh, im lặng quan sát họ thảo luận sôi nổi.
Bỗng nhiên cảm thấy mình thật lạc lõng, như một kẻ ngoài cuộc.
“Này, Lộ Thanh Y, cậu thấy sao? Ý tưởng của Hoan Ca ổn chứ?”
Lâm Diên bất ngờ quay sang hỏi tôi.
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt mong đợi của cậu ấy, nhất thời không biết gì.
Tôi… tôi thấy cũng ổn mà.
Trương Hiểu Duệ vỗ tay một cái, hào hứng : “Đúng rồi, mình chợt nhớ ra nha – Lâm Diên là á khoa môn Văn, Thanh Y là thủ khoa, Giang Lam Xuyên và Hoan Ca là đồng thủ khoa khối Tự nhiên – là nhóm mình có đầy đủ tài hai khối rồi còn gì!”
Lý Tử Huyên đảo mắt, “Thủ khoa thì sao chứ. Mình thấy đề xuất của Hoan Ca chẳng thực tế tí nào.”
Giọng ấy mang theo sự khiêu khích rất rõ ràng.
Tôi ngạc nhiên Tử Huyên – ấy lại dám thẳng như luôn?
Càng khiến tôi bất ngờ hơn là… trong lòng tôi lại dâng lên một chút ghen tị.
Tôi ghen tị với sự thẳng thắn của Tử Huyên, với cách ấy chẳng ngại thể hiện suy nghĩ của mình.
Thậm chí… còn có thể công khai thích Giang Lam Xuyên một cách rõ ràng đến thế.
Tôi lén liếc Lam Xuyên, thấy ấy đang chăm lắng nghe Viên Hoan Ca giải thích.
Giữa họ như có một thứ ăn ý vô hình nào đó khiến lòng tôi se lại.
Đột nhiên, ánh mắt tôi chạm phải ánh của Viên Hoan Ca.
Cô ấy mỉm tôi: “Thanh Y? Sao nãy giờ không gì hết? Hay là… cậu thử tổng kết lại buổi thảo luận nhé?”
Tôi hoảng loạn lắc đầu, “Thôi… không cần đâu…”
Giang Lam Xuyên cũng tôi, khuôn mặt mang theo nét khích lệ: “Không sao đâu, cứ từ từ .”
Anh ấy còn đưa tay lên – không hiểu sao lại đột ngột dừng lại, rồi giả vờ chỉnh tóc, gãi mũi – “Thảo luận mà, gì cũng hết.”
Tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ… giống như ấy vừa định vỗ vai tôi.
Nhưng ngay lập tức, tôi tự gạt bỏ ý nghĩ đó.
Làm gì có chuyện đó chứ. Giang Lam Xuyên tuy hòa đồng, thân thiện, luôn giữ khoảng cách với nữ.
Chỉ khi đối diện với Viên Hoan Ca, ấy mới thể hiện sự thân thiết.
Mình đang mơ tưởng linh tinh gì chứ… sao lại nghĩ ấy muốn vỗ vai mình?
Tôi lắc đầu thầm trong lòng, rồi thấy mọi người đều đang mình với ánh mắt khích lệ và mong đợi.
Tôi đành phải hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, để mở lời…
Thật ra… mình thấy đề xuất vừa rồi của Hoan Ca cũng khá hay, tụi mình có thể mở rộng thêm đối tượng khảo sát – tập trung vào môi trường sống và không gian sinh hoạt của những người thu nhập thấp trong xã hội, ví dụ như các lao công, hoặc những người bán hàng rong.
Giọng tôi càng lúc càng rõ ràng hơn:
“Tụi mình có thể tìm hiểu về thời gian việc của các lao công, xem có cách nào giúp họ có lịch việc hợp lý hơn không.
Còn những người bán hàng rong, biết đâu tụi mình có thể giúp họ kiến nghị xin thêm các khu vực bán hàng cố định?”
Viên Hoan Ca mắt sáng lên:
“Ý tưởng này hay đó!”
Lâm Diên cũng gật đầu, suy nghĩ rồi :
“Đúng là mấy đối tượng này tụi mình ít ý tới. Mẹ tớ từng thành phố đang triển khai chỉnh trang đô thị, mà vẫn chưa có hướng xử lý rõ ràng với các hàng rong. Nếu nhóm mình về chủ đề này, mẹ tớ có thể giúp liên hệ để hiểu thêm suy nghĩ của mấy đó.”
Lý Tử Huyên lại bĩu môi:
“Nói thì hay thật, tụi mình có nên dành nhiều công sức cho mấy người đó không? Mình nghĩ các trong lớp sẽ không hứng thú lắm với đề tài này đâu.”
“Mẹ mình là tổng biên tập tạp chí thời trang, biết một số người mẫu có hoàn cảnh gia đình khó khăn. Mình có thể nhờ mẹ liên hệ với họ để phỏng vấn, tìm hiểu quá trình họ phát triển như thế nào.
Tụi mình có thể chia sẻ lại cho những khác có mơ ước theo đuổi lĩnh vực này không có điều kiện.”
Giang Lam Xuyên và Lâm Diên liếc nhau, rồi Lam Xuyên :
“Ý tưởng của cậu xuất phát điểm tốt, về mặt công ích thì không mạnh bằng đề xuất của Hoan Ca và Thanh Y.
Hơn nữa, số quan tâm đến thời trang không nhiều, nên nếu đi theo hướng đó, phạm vi sẽ hơi bị hạn chế.”
Lý Tử Huyên theo phản xạ định cãi lại, vì người lên tiếng là Giang Lam Xuyên nên ấy nuốt lời trở lại.
Cô ấy quay đi, có chút bực bội:
“Thôi , nếu mọi người thấy ý tưởng của Viên Hoan Ca và Lộ Thanh Y hợp lý thì cứ thử xem sao.”
Trương Hiểu Duệ vui vẻ khoác vai Tử Huyên lảo đảo một chút:
“Yeah! Vậy là tụi mình tạm thời chốt hướng này nhé!”
Ngoại trừ Tử Huyên quay lại lườm Hiểu Duệ một cái, thì ai cũng gật đầu đồng ý.
7
Sau khi chia nhóm xong, trên đường về nhà, tôi bỗng khựng lại.
Là ảo giác sao?
Vừa nãy… hình như Giang Lam Xuyên có gọi tên tôi?
8
Hôm sau, chuông tan học vừa vang lên, tôi đã bắt đầu thấy căng thẳng.
Bọn tôi đã hẹn nhau thảo luận chi tiết kế hoạch, nghĩa là tôi lại phải đối diện với Giang Lam Xuyên.
Tôi từ từ dọn dẹp đồ đạc, lòng đầy hồi hộp.
Khi tôi bước đến chiếc bàn tròn nhỏ ở cuối lớp, mọi người đã ngồi vào chỗ.
Giang Lam Xuyên mỉm nhẹ với tôi, khiến mặt tôi lập tức nóng bừng.
“Được rồi, mọi người đến đủ rồi, bắt đầu thôi nha!”
Trương Hiểu Duệ vỗ tay vui vẻ.
Viên Hoan Ca gật đầu, bắt đầu phân tích rõ ràng:
“Dựa trên thảo luận hôm qua mình nghĩ tụi mình chia hai nhóm. Một nhóm điều tra môi trường việc của lao công, nhóm còn lại tìm hiểu về cuộc sống của người bán hàng rong.”
“Mình đồng ý!”
Lâm Diên hưởng ứng ngay, rồi bất ngờ tác quét nhà cực kỳ lố, khiến cả nhóm bật .
Tôi cũng không kìm mà phì theo.
“Đừng trò nữa,” Lý Tử Huyên đảo mắt khóe môi cũng khẽ cong lên.
“Mình nghĩ tụi mình nên một bảng khảo sát trước, xem các trong lớp nghĩ gì về đề tài này, và họ muốn tìm hiểu điều gì nhất.”
Tôi âm thầm bất ngờ – không nghĩ là Lý Tử Huyên lại chủ đóng góp ý kiến.
Dù hôm qua ấy có vẻ không thích đề tài này lắm, giờ lại rất tích cực tham gia.
Giang Lam Xuyên gật đầu như đang suy nghĩ:
“Ý của Tử Huyên hay đấy. Bảng khảo sát có thể giúp tụi mình điều chỉnh kế hoạch cho phù hợp.”
Ánh mắt ấy qua từng người, rồi dừng lại ở tôi:
“Thanh Y, cậu nghĩ sao?”
Tôi cảm thấy ánh của cả nhóm đều hướng về mình, khiến tôi thoáng bối rối.
Nhưng tôi hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Ừm… mình nghĩ tụi mình nên đi khảo sát thực tế trước, mỗi nhóm chọn một lao công và một người bán hàng rong ví dụ điển hình để tìm hiểu kỹ hơn về hoàn cảnh thật sự của họ.”
“Khi viết bảng khảo sát, tụi mình có thể đưa những chi tiết thực tế đó vào, để các dễ đồng cảm và quan tâm đến dự án hơn.”
“Wow, Thanh Y, ý tưởng của cậu siêu hay luôn đó!” – Trương Hiểu Duệ phấn khích , còn vỗ tay một cách cường điệu.
Tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, trong lòng lại có chút tự hào.
Giang Lam Xuyên gật đầu tán thành:
“Ý tưởng của mọi người đều rất hay. Tụi mình có thể chia thành hai nhóm – một nhóm đến nơi việc của các lao công, nhóm còn lại đến khu vực tập trung của các hàng rong.”
“Vậy cho tớ ở chung nhóm với Thanh Y nha!” – Trương Hiểu Duệ lập tức lên tiếng.
Tôi bỗng thấy hụt hẫng.
Tôi cứ ngỡ… có lẽ… Giang Lam Xuyên sẽ chọn cùng nhóm với tôi.
Nhưng tôi lập tức gạt ngay suy nghĩ đó, thầm nhạo sự ảo tưởng của mình.
“Được rồi, thì Hoan Ca với Lý Tử Huyên là một nhóm nhé.”
Giang Lam Xuyên tiếp: Lâm Diên, cậu chọn nhóm nào?”
Lâm Diên bộ khó xử:
“Trời ơi, phải chọn giữa nhóm mỹ nhân lộng lẫy và đối thủ định mệnh của mình, khó quá đó nha!”
Cả nhóm bật . Tôi cũng theo, ngay sau đó, câu tiếp theo của Lâm Diên khiến nụ trên môi tôi cứng đờ.
“Hay là để tớ ở nhóm với Lộ Thanh Y và Trương Hiểu Duệ đi, nhường cho cậu cơ hội chung nhóm với ‘ thân’ của cậu đó.”
Lâm Diên nháy mắt đầy ẩn ý với Giang Lam Xuyên, còn ấy theo phản xạ liếc sang Viên Hoan Ca, vẻ mặt hơi bối rối.
“Ờ… hay là để Lam Xuyên qua nhóm Thanh Y nhé, ấy…”
Viên Hoan Ca vừa nửa câu thì bị Trương Hiểu Duệ ngắt lời ngay:
“Thôi mà, bọn tớ hiểu mà~ Cậu cứ chung nhóm với Giang Lam Xuyên đi, đừng ngại ngùng gì cả!”
Nói xong, ấy còn kéo mạnh Lâm Diên lại:
“Để Lâm Diên về với ‘chân ái đời mình’ nữa chứ!”
Lâm Diên bộ giãy giụa trong khi Trương Hiểu Duệ toe toét, còn Lý Tử Huyên thì lúc vui vẻ, lúc lại cau có như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Còn Giang Lam Xuyên và Viên Hoan Ca… lại đang trao nhau ánh mắt mà người ngoài chẳng thể hiểu nổi.
Việc họ lại tiếp tục chung nhóm, không chỉ vì sự ăn ý giữa hai người, mà cả những lời trêu chọc đầy ẩn ý của Lâm Diên và Hiểu Duệ – tất cả khiến tôi thấy như có một khối đá đè nặng trong lòng.
Thì ra không chỉ mình tôi nghĩ . Ai cũng thấy Giang Lam Xuyên và Viên Hoan Ca là một cặp quá xứng đôi.
Bạn thấy sao?