Khi Nàng Bước Ra [...] – Chương 1

Tôi đã tạo ra một hoàn toàn trái ngược với bản thân trong cuốn tiểu thuyết của mình.

Cô ấy là người tôi tưởng tượng ra, là hình mẫu hoàn hảo cho chàng trai mà tôi thầm .

Cô ấy là nàng Narcissus của riêng tôi.

Là sự kết tinh của tất cả những điều đẹp đẽ nhất trong trí tưởng tượng của tôi.

Và rồi, ấy đột nhiên bước ra từ thế giới hư cấu, xuất hiện ngay giữa đời thực.

1

“Chào các , mình tên là Viên Hoan Ca. Rất vui khi đến lớp này.”

Giọng của học mới trong trẻo và dễ thương, như tiếng chim sơn ca vào buổi sớm mai.

Vậy mà tim tôi lại nặng trĩu.

Bởi vì tôi thấy Giang Lam Xuyên khẽ ngồi thẳng dậy, ánh mắt chăm dừng lại nơi Viên Hoan Ca.

Trong đôi mắt ấy, có sự ngạc nhiên, có sự tò mò.

Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp chỗ ngồi cho Viên Hoan Ca – ngay ghế trống cạnh Giang Lam Xuyên.

Tôi ấy bước đi nhẹ nhàng đến bên cạnh ấy, mỉm một cách duyên dáng, rồi ngồi xuống đầy tự tin.

Giang Lam Xuyên lập tức quay sang ấy, nở nụ nhẹ nhàng – một nụ mà tôi chưa từng thấy xuất hiện trên khuôn mặt ấy.

Hai người họ nhanh chóng trò chuyện thân mật, như thể là đôi thân quen biết từ lâu.

Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, rồi rắc lên một nắm muối mặn.

2

Viên Hoan Ca giống hệt như bước ra từ giấc mộng của tôi.

Tính cách của ấy giống hệt nhân vật tôi từng viết ra – một người sinh ra để dành riêng cho Giang Lam Xuyên.

Xinh đẹp, thông minh, hoạt bát, hào phóng – hoàn hảo đến mức chẳng giống người thật.

Cô ấy mới đến lớp một tuần, đã thân thiết với tất cả học.

Thầy đều khen ngợi ấy không ngớt lời.

Cô và Giang Lam Xuyên dường như có thể chuyện mãi không hết đề tài.

Họ đều thích NBA, đều giỏi các môn tự nhiên, thậm chí còn gặp khó khăn giống nhau trong môn Văn.

Cô ấy cứ như sinh ra để đứng cạnh ấy – một người đồng hành hoàn hảo.

Còn tôi, chỉ là ngồi trong góc lớp, mang cảm giác của một kẻ đứng ngoài cuộc chơi, bị ngăn cách khỏi thế giới của họ bằng một bức tường vô hình.

3

“Các em học sinh,” giọng thầy hiệu trưởng vang vọng trong hội trường, “nhằm rèn luyện tinh thần trách nhiệm với cộng đồng, nhà trường quyết định tổ chức một dự án công ích kéo dài một tháng…”

Ánh mắt tôi lại vô thức dừng lại nơi dáng người đang đứng ở hàng đầu.

Nắng chiếu nghiêng qua khuôn mặt ấy, khiến tôi say mê đến mức quên cả thở.

“Trời ơi, hoạt này nghe thú vị quá chừng á!”

Trương Hiểu Duệ – ngồi trước tôi – đột ngột quay lại, phấn khích , “Thanh Y, tụi mình lập nhóm chung nha?”

Tôi gượng đáp, “Ừm… thôi.”

Miệng thì , trong lòng tôi đang đấu tranh dữ dội.

Tôi thật sự rất muốn vào nhóm của Giang Lam Xuyên!

Thế … việc đến gần ấy, chuyện với ấy – khó hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Ánh mắt tôi lại không tự chủ mà hướng về phía ấy.

Giang Lam Xuyên đang trao đổi điều gì đó với Lâm Diên bên cạnh, khuôn mặt nở nụ nhẹ khiến tim tôi chệch đi một nhịp.

Nụ ấy vừa khiến tôi rung , vừa khiến lòng tôi nghẹn ngào.

“Thanh Y? Cậu đang nghe mình gì không đó?”

Giọng của Trương Hiểu Duệ kéo tôi về hiện thực.

“À… xin lỗi nha, nãy mình hơi lơ đãng.”

Tôi vội vàng đáp lời, cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Hiểu Duệ bật , lắc đầu, “Không sao đâu, mình cũng chẳng gì quan trọng lắm. Cùng tham gia hoạt này chắc chắn sẽ vui lắm á!”

Tôi gật đầu, không thể nào giấu nổi nỗi hụt hẫng trong lòng.

Giá như tôi có đủ can đảm để bước đến trước mặt Giang Lam Xuyên, và một câu: “Chúng ta lập nhóm cùng nhau nhé.”

Giọng thầy hiệu trưởng vẫn vang vọng, đầu óc tôi đã trôi dạt tận đâu.

Tôi mường tượng ra viễn cảnh nếu cùng Giang Lam Xuyên tham gia dự án, rồi lại buồn bã vì bản thân quá nhút nhát.

Hoặc là… cũng có thể… liệu có khả năng nào ấy sẽ chủ bước về phía mình không?

4

Chuông tan học vang lên như phát súng lệnh, ngay lập tức thổi bùng bầu không khí trong lớp học.

Tôi vẫn đang chìm đắm trong thế giới mộng mơ của mình, còn xung quanh đã rộn ràng hẳn lên.

“Thanh Y, nhanh lên nào!”

Giọng Trương Hiểu Duệ kéo tôi về thực tại “Mọi người bắt đầu lập nhóm hết rồi đó!”

Tôi cuống quýt gật đầu, lúng túng thu dọn đồ đạc.

Ánh mắt vô thức hướng về phía đầu lớp, nơi một đám đang vây quanh Giang Lam Xuyên ở chính giữa.

Tim tôi đập nhanh hơn, lòng bàn tay bắt đầu ướt mồ hôi.

Mình nên đi không? Đây có thể là cơ hội duy nhất rồi.

“Cậu còn đợi gì nữa?”

Trương Hiểu Duệ giục, “Không đi nhanh là mấy giỏi đều bị người khác rủ hết đấy!”

Tôi hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí đứng dậy.

Nhưng đúng lúc đó, tôi thấy Viên Hoan Ca nở nụ rạng rỡ, bước về phía Giang Lam Xuyên.

Nắng dường như cũng ưu ái ấy, khiến cả người như phủ một lớp ánh vàng dịu nhẹ.

Bước chân tôi bỗng khựng lại.

“Wow, Hoan Ca cũng đi tìm Giang Lam Xuyên lập nhóm kìa!”

Trương Hiểu Duệ reo lên đầy hứng khởi, “Hai người đó mà chung nhóm thì đúng là bộ đôi vô địch luôn!”

Tôi gượng , “Ừ… đúng .”

Nhưng trong lòng thì đang giằng xé không ngừng: Có nên tiến lên không? Hay là từ bỏ ngay tại đây?

Tôi Hoan Ca dễ dàng hòa vào nhóm của Lam Xuyên, hai người chuyện vui vẻ như thể vốn đã thân quen từ lâu.

Bất giác, tôi thấy mình thật lạc lõng.

“Thanh Y? Cậu sao thế? Mặt cậu tái mét rồi kìa?” – Trương Hiểu Duệ lo lắng hỏi.

Tôi gắng gượng nở nụ , “Không sao đâu, chắc do hơi mệt chút ấy mà.”

“Vậy thì mau tìm nhóm đi, kẻo tí nữa chẳng còn ai dư đâu.”

Hiểu Duệ kéo tay tôi định chạy về phía trước.

Tôi do dự một chút, cuối cùng cũng miễn cưỡng bước theo ấy.

Ngay lúc quay đầu lại, tôi bỗng thấy Giang Lam Xuyên hình như đang liếc về phía này.

Tim tôi bỗng nảy lên một nhịp. Chẳng lẽ là ảo giác? Hay… ấy thực sự đã để ý đến mình?

Không, đừng ngốc thế, Thanh Y.

Tôi thầm nhạo bản thân vì cái kiểu mơ mộng hão huyền ấy.

“Này, Lý Tử Huyên!” – Trương Hiểu Duệ gọi với sang một nữ khác – “Cậu có muốn vào nhóm với tụi tớ không?”

Tôi cố gắng lấy lại tinh thần, bước theo Hiểu Duệ đến bắt chuyện với thành viên mới.

Nhưng khi vô ngoảnh lại một lần nữa, thấy Giang Lam Xuyên và Viên Hoan Ca đứng cạnh nhau, tôi lại không kiềm mà thấy nhói lòng.

Tôi bực bội tự gõ vào đầu mình.

Rốt cuộc, mình còn phải bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội nữa… thì mới đủ can đảm đây?

5

Tôi đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát Trương Hiểu Duệ và Lý Tử Huyên sôi nổi bàn bạc kế hoạch dự án.

m thanh từ họ vang bên tai tôi, tâm trí tôi đã bay đến nơi khác.

Tôi lại lén về phía bên kia lớp học – nơi Giang Lam Xuyên đang vui vẻ cùng Lâm Diên và Viên Hoan Ca.

Bất ngờ, chuyện không tưởng đã xảy ra.

Giang Lam Xuyên bước về phía bọn tôi, ánh mắt ấy dừng lại trên người tôi.

Tim tôi lập tức đập loạn, như thể sắp nhảy khỏi lồng ngực.

“Chào các cậu, có muốn tham gia nhóm bọn mình không?” – Giọng ấy dịu dàng và mang theo chút ấm áp.

Tôi sững người, đầu óc trống rỗng hoàn toàn.

Chuyện này… là thật sao?

Cái cảnh tượng tôi đã mơ đi mơ lại bao lần, giờ lại xảy ra thật – mà không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước?

“Tuyệt quá!” – Trương Hiểu Duệ hét lên phấn khích – “Tụi mình tất nhiên là đồng ý rồi!”

Lý Tử Huyên cũng gật đầu liên tục, “Đúng đó! Chắc chắn nhóm mình sẽ là team siêu đỉnh luôn!”

Mãi lúc đó tôi mới hoàn hồn lại, phát hiện mình vẫn còn đứng ngây ra đó, chưa câu nào.

Một cảm giác tiếc nuối lập tức dâng lên, như có một “phiên bản mini” của tôi trong lòng đang giận dữ đập bàn hét lên:

“Sao cậu lại vụng về đến thế hả?!”

“Vậy… thì tốt quá rồi.”

Cuối cùng tôi cũng thốt ra một câu, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Giang Lam Xuyên mỉm gật đầu, “Vậy chốt thế nhé. Chút nữa tụi mình tập trung ở cửa lớp để bàn chi tiết dự án.”

Nói xong, ấy quay người rời đi.

Tôi dõi theo bóng lưng , lòng dậy sóng dữ dội.

Liệu tôi thực sự có thể hòa nhập với nhóm của họ không?

Tôi có thể việc cùng với những người rực rỡ như Giang Lam Xuyên và Viên Hoan Ca sao? Liệu tôi có trở thành gánh nặng cho cả nhóm không?

“Thanh Y, cậu ngẩn người gì ?”

Trương Hiểu Duệ thúc vào tay tôi, “Tụi mình hên quá trời! Được vào nhóm với Giang Lam Xuyên và Viên Hoan Ca, đúng là trúng số độc đắc luôn đó!”

Tôi cố gượng , “Ừ, tuyệt thật…”

Nhưng trong lòng lại đầy bất an và hoài nghi về chính mình.

Cậu mà tôi thầm , và mà tôi không thể không ngưỡng mộ…

Làm việc với họ, liệu tôi có thể tốt không?

“Cậu đang lo à,” Lý Tử Huyên hình như nhận ra sự bất an của tôi, liếc tôi với vẻ thản nhiên, “Viên Hoan Ca thì có gì ghê gớm đâu. Mình chắc chắn tụi mình còn tốt hơn ta.”

Tôi biết ơn ấy, gật đầu nhẹ, vẫn không thể xua đi cảm giác thấp thỏm trong lòng.

Đọc tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...