4
Tối hôm đó, Chu Diên gọi điện báo là không về ăn cơm, phải ra ngoài tiếp khách.
Tôi chỉ “Ừ” một tiếng rồi cúp máy.
Ăn tối xong, tôi nhận cuộc gọi từ nhỏ thân rủ đi hát karaoke.
Tôi để con lại cho mẹ chồng trông, thay đồ rồi ra ngoài.
Đến KTV, tôi thấy bóng dáng phía xa trông rất giống Chu Diên. Tôi tiến lại gần kỹ — quả nhiên là ta!
Anh ta đang đứng ở cửa trò chuyện với mấy người đàn ông khác.
Tôi lặng lẽ đi theo sau, thấy họ vào một phòng thì lập tức ghi nhớ số phòng.
Nửa tiếng sau, tôi kiếm cớ rời nhóm , tìm đến phòng Chu Diên.
Tôi nhẹ nhàng hé cửa vào — bên trong không khí mờ ám đến ngạt thở.
Một đang ngồi lên người Chu Diên, hai tay sờ soạng khắp người ta.
Chẳng mấy chốc, hai người họ ngay trước mặt mọi người. Những người khác trong phòng cũng bắt đầu bắt chước theo.
Tôi lặng lẽ rút điện thoại ra, ghi lại toàn bộ cảnh tượng.
“Alo, 110 phải không? Tôi muốn tố cáo có tụ tập dâm loạn ở KTV Kim Hoa, phòng 111.”
Tôi trốn vào góc khuất nhất ngoài hành lang, lặng lẽ cảnh sát ập vào phòng, lôi Chu Diên và đám người đó đi.
Tôi dúi tiền bo cho nhân viên phục vụ, bảo ta gọi ngay cho con giáp thứ mười ba đến đồn công an nhận người.
Chương 2 — 5
Tôi vừa tạm biệt nhóm , thì nhận cuộc gọi từ đồn công an.
Họ bảo tôi đến đón người.
Khi tôi đến đồn công an, cảnh sát kể lại toàn bộ quá trình sự việc.
Tôi thì giả vờ ngơ ngác, thỉnh thoảng còn cố gắng rơi vài giọt nước mắt cho đúng “vai diễn”.
Chưa diễn bao lâu thì một giọng bất ngờ vang lên, vỡ bầu không khí.
Một người phụ nữ ăn mặc sang chảnh, váy bó đen, bụng bầu lùm lùm bước vội vào sảnh lớn:
“Chào các cảnh sát, tôi là vợ của Chu Diên! Cho hỏi ấy phạm tội gì ạ?”
Cô ta bụng bầu đứng giữa sảnh, nôn nóng hỏi mấy cảnh sát đang việc.
Ngay khoảnh khắc ta tự nhận là vợ Chu Diên, tất cả mọi người trong sảnh như biến thành “dân hóng hớt”, đồng loạt quay lại tôi — há hốc mồm kinh ngạc.
“Cô là vợ Chu Diên?” — viên cảnh sát đang việc với tôi là người đầu tiên lên tiếng.
“Đúng , chuyện đó còn giả sao? Tôi còn đang mang thai con ấy đây này!”
“Cô là vợ ta? Thế còn này thì là ai?” — cảnh sát chỉ tay về phía tôi.
Cô bầu kia thấy tôi, bối rối không biết trả lời sao. Có vẻ như ta đã nhận ra tôi là ai.
“Số điện thoại mà Chu Diên tự tay cung cấp là của ấy đây. Nếu là vợ ta thật, ta phải để lại số của chứ, sao lại là số của người phụ nữ này?”
“Tôi đúng là vợ ấy! Còn ta thì chẳng mấy chốc nữa sẽ không phải là ‘bà Chu’ nữa đâu. Đợi ta ly hôn với Chu Diên rồi, người mang danh ‘bà Chu’ chính là tôi!”
“Ồ, giờ thì tôi hiểu rồi. Cô hiện tại là của Chu Diên, còn chưa cưới mà đã có bầu — thẳng ra thì là tiểu tam đúng không?”
“Anh cảnh sát à, chuyện dễ nghe chút không? Cái gì mà tiểu tam với không tiểu tam! Tôi mới là vợ chính thức của ấy cơ mà!”
Tôi khoanh tay tựa người vào ghế, cái tự xưng là “bà Chu” kia đang một mình diễn kịch giữa sảnh công an.
“Đã thì là ‘bà Chu’ đúng không? Vậy phiền ký vào giấy , nộp giùm luôn nhé. Tôi không muốn mang cái nhục này đâu.”
Tôi ném mạnh cây bút xuống bàn, đứng dậy định rời đi.
“Ký cái gì? Phạt gì cơ?” — ta vội túm tay tôi lại.
“Thì tiền do chồng của ra ngoài tìm đấy. Cô tưởng bị bắt vì chuyện gì tốt đẹp chắc?”
Tôi lạnh lùng ta, giọng đầy mỉa mai.
“Cái gì cơ? Không thể nào! Chu Diên sao có thể ra chuyện đó chứ! Anh ấy tôi nhất cơ mà, sao lại đi tìm ? Chắc chắn là bịa ra!”
Cô ta tức giận, run tay chỉ thẳng vào mặt tôi, không chịu tin những gì vừa nghe.
“Không có gì là không thể đâu. Đàn ông có vợ mà còn ngoại với thì còn chuyện gì ta không nữa? À mà này, đừng có đứng đây mà gào rú lên. Cẩn thận đấy, bực quá mà giữ không khéo, thai lại trượt mất. Tốt nhất mai nên đi bệnh viện kiểm tra lại xem có dính gì không, không khéo mất cả chì lẫn chài!”
Nghe tôi , ta hoảng hốt tôi rồi lại quay sang viên cảnh sát đang gật đầu xác nhận.
Cô ta lập tức sụp đổ hoàn toàn, không thèm giữ thể diện nữa, ngồi bệt xuống sàn sảnh gào khóc vật vã, lăn qua lăn lại.
Mấy cảnh sát phải xúm vào giữ lại mà cũng không ngăn , còn ta thì vừa khóc vừa chửi um trời:
“Chu Diên, đồ khốn nạn! Mày dám lừa tao lên giường, còn để tao mang thai! Vậy mà mày còn dám sau lưng tao đi tìm ? Đồ chó chết!”
Tiếng chửi của ta càng lúc càng to, đám người hóng chuyện càng lúc càng đông, vây kín cả khu sảnh để xem “drama miễn phí”.
Tôi thấy đông người như , liền tranh thủ quay sang chào viên cảnh sát một tiếng rồi rời khỏi đồn.
Trong sảnh chỉ còn lại tiểu tam nằm vật ra đất khóc lóc ăn vạ, và một đám người bu kín xem kịch.
Về đến nhà, tôi gọi điện kể hết mọi chuyện cho mẹ, hai mẹ con nghiêng ngả như muốn lật cả ghế.
Nhịn bao lâu rồi, cuối cùng cũng trả một mối hận!
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?