Khi Mọi Thứ Đổ [...] – Chương 4

Bây giờ nhà tôi sản, ta bắt đầu nhắm vào căn nhà này.

Căn nhà này là quà đính hôn ba mẹ tôi tặng tôi và Chu Diên, lúc đó bỏ ra hơn 4 triệu, nằm ở khu đất vàng, giờ bán lại chắc cũng ít nhất 8 triệu.

Tôi đóng cửa phòng lại, đi thẳng lên gác mái, lục tìm sổ đỏ. Chu Diên chắc chắn không thể ngờ, tôi lại giấu nó ở đó.

Trước khi cưới, mẹ tôi đã dặn tôi phải giữ mình cẩn thận, đừng quá tin vào Chu Diên, vì ta không phải người dễ đối phó.

Khi ấy tôi ngây thơ cho rằng là không cần giấu giếm gì, ai ngờ cuộc đời lại tàn nhẫn đến thế.

Từ sau khi biết Chu Diên ngoại , tôi bắt đầu đề phòng, âm thầm giấu sổ đỏ lên gác mái.

Tôi cầm lấy sổ đỏ, mang về nhà mẹ đẻ, giao cho mẹ tôi giữ — đặt ở nơi an toàn nhất trong nhà.

Ba ngày sau, tôi đang phơi quần áo trên ban công thì mẹ chồng nở nụ lấy lòng, gọi tôi ơi ới:

“Con dâu ơi, con dâu à~”

Tôi liếc mắt bà ta, lạnh lùng đáp:

“Có chuyện gì mà gọi ngọt xớt ? Quan hệ của chúng ta hình như cũng không thân thiết đến mức đó đâu nhỉ?”

“Ây da, thế sao . Đều là người một nhà, thân hay không thì quan trọng gì chứ!”

“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?”

Bà ta giả vờ giúp tôi vuốt lại tấm drap đang phơi rồi nhẹ giọng hỏi:

“Mẹ cũng chẳng có gì đâu… chỉ muốn hỏi, con với con trai mẹ lấy nhau bao lâu rồi, ai là người giữ tiền trong nhà ?”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Hỏi là có ý gì?”

“Không có gì đâu, mẹ chỉ hỏi thử thôi. Vừa nãy mẹ ngồi tám chuyện với mấy trong khu, ai cũng bảo con thành phố tụi con là người giữ tiền trong nhà, phải không? Vậy tiền của Chu Diên cũng do con quản à?”

“Không đâu mẹ ạ, con đâu có số sướng như mấy đó. Đống tiền đó con chẳng dính dáng gì, không có quyền vào một xu.”

Nghe tôi , mặt mẹ Chu Diên càng thêm đắc ý. Bà vén tóc, :

“Thật ra mẹ định chuyện này từ lâu rồi, xem ra con cũng biết thân biết phận. Mẹ thấy con đúng là số không may. Mới cưới mấy năm đã sản, ba mẹ con đúng ra nên sinh con trai, đằng này lại sinh con gì! Cưới đi rồi cũng chỉ là con nhà người ta, chẳng giữ gì! Nhìn con trai mẹ đi, số nó tốt biết bao, còn trẻ đã giám đốc, lại ở nhà to thế này!”

“Ừ thì con mẹ số tốt thật đấy. Nhưng mẹ thử nghĩ xem nếu không nhờ con mất giá này, con mẹ có mơ cũng chẳng ở nhà thế này. Chứ cái thằng nhóc quê mùa như nó, đi cả đời cũng chưa chắc dám bước chân vào!”

“Mày…”

Mẹ Chu Diên bị tôi chọc tức, đang định bật lại thì như nhớ ra điều gì đó, lập tức đổi giọng, nịnh:

“Phải phải, A Doanh đúng. Con trai mẹ như hôm nay cũng là nhờ phúc của con. Không có con, chắc nó giờ còn chưa cưới nổi vợ ấy chứ!”

“Mẹ à, mẹ có chuyện gì cứ thẳng đi, đừng vòng vo gì cho mệt!”

“Vậy mẹ luôn nhé. Sổ đỏ nhà mình, đang ở chỗ con đúng không?”

“Đúng rồi. Sao ạ?”

“Không có gì to tát cả. Mẹ thấy con vất vả chăm con suốt, nên muốn giữ hộ con cái sổ đỏ ấy thôi. Dù gì thì nó cũng quý giá, đưa mẹ cất hộ cho an tâm.”

“Gì cơ? Con nghe nhầm không mẹ? Sổ đỏ đưa cho mẹ giữ á? Nhà này đâu phải mẹ mua, mà thật để đâu cũng còn an toàn hơn là để mẹ giữ!”

“Ơ con nhỏ này, mày năng kiểu gì thế hả! Mày không uống rượu mời, lại muốn uống rượu đúng không? Đã gả vô nhà họ Chu thì phải nghe lời chồng, nghe lời nhà chồng! Chồng mày là trời! Mà trái lời trời là nghịch thiên đấy, sẽ bị sét đánh đó!”

“Ồ thế là con lấy chồng mà giống như đi… độ kiếp hả mẹ? Còn bị sét đánh nữa? Vậy bảo con mẹ thử xuống tay xem nào!”

Mặt mẹ chồng tôi tức đến tím tái như gan lợn, bà ta chộp lấy cái móc quần áo định xông tới đánh tôi, vừa đánh vừa lối:

“Con ranh này, dám cãi lời mẹ chồng hả? Mày mà còn hỗn nữa, tao bắt Chu Diên ly dị mày ngay!”

“Ly thì ly! Ly xong căn nhà này chẳng còn dính dáng gì đến hắn nữa! Mẹ muốn đánh thì cứ đánh đi, đánh xong tôi lập tức đi giám định thương tật, báo công an, để xem mẹ bị nhốt bao lâu!”

Nghe tôi dọa báo công an, mẹ chồng tôi chột dạ, tay lập tức khựng lại. Bà ta không dám vì một tờ sổ đỏ mà tự dấn thân vào tù, liền gượng lộ nguyên hàm răng vàng:

“Mẹ chỉ dọa thôi, gì dám đánh thật. Con thành phố đúng là khác, tí là dọa đẩy mẹ vào đồn. Mấy người làng mà biết chắc cho thối mặt nhà họ Chu mất!”

“Biết là tốt. Giờ là xã hội pháp quyền, không phải cái làng nhà mẹ muốn đánh ai thì đánh. Đánh người là phải bồi thường, thậm chí là đi tù đấy!”

Tôi lườm bà ta một cái, giật lại cái móc đồ rồi quay lưng bỏ đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...