Chương 1: Sau khi chồng ngoại , tôi đánh cả ta lẫn mẹ chồng! Vì hai người họ tay trước, đừng trách tôi ra tay sau.
1
Trong hai tháng trước khi phát hiện ra chồng ngoại , một người vốn chẳng bao giờ biết chăm chút bản thân như ta lại bắt đầu lén lút xịt nước hoa.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo tôi: ta có khả năng đã phản bội tôi.
Một tuần trước, ta say khướt như bùn, tôi vội vàng đỡ ta lên giường rồi xuống bếp nấu một bát canh giải rượu.
Ngay lúc đó, điện thoại của ta sáng lên, một tin nhắn hiện ra trên màn hình:
“Em có thai rồi, Chu Diên, sắp bố rồi! Vui không?”
Tôi mở điện thoại ra, trong WeChat toàn là những tin nhắn tán tỉnh trắng trợn, câu chữ đầy dâm loạn, không chút che giấu.
Tôi không thể tin vào mắt mình — những lời đó là do Chu Diên, người từng đồng cam cộng khổ với tôi, người vợ thương con, gửi cho một người phụ nữ khác.
Tôi cầm điện thoại, tay run lên bần bật, nước mắt trào ra, từng giọt to như hạt đậu rơi xuống màn hình, đau đến thắt lòng.
Tôi lấy tay bịt miệng, sợ tiếng nấc nghẹn của mình ta tỉnh giấc.
Tôi không thể tin , người đàn ông luôn ngoan ngoãn nghe lời tôi trước mặt người ngoài, ra vẻ thương tôi đến thế, lại là con người đáng ghê tởm này.
Lúc ấy tôi mới hiểu, vì sao Chu Diên trước đây từng cưng chiều tôi hết mực, dạo gần đây lại liên tục soi mói, ánh mắt tôi đầy ghét bỏ.
Thì ra ta đã có người khác ở ngoài!
Tôi cố lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Sau đó, tôi lấy điện thoại của mình lưu lại toàn bộ tin nhắn, thông tin và địa chỉ của “tiểu tam”.
Xong xuôi, tôi đặt điện thoại ta lại chỗ cũ, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau, Chu Diên vẫn như mọi khi, xịt nước hoa rồi chuẩn bị ra ngoài đi .
Tôi bế con đứng ở cửa hỏi:
“Tối nay có về ăn cơm không?”
Anh ta cúi đầu mang giày, im lặng một lúc.
Tôi lại :
“Tối nay là sinh nhật con trai, về nhà ăn với con nhé?”
Chu Diên đứng dậy, chỉ “ừ” một tiếng rồi quay lưng bước đi, không buồn ngoảnh đầu lại.
Tôi theo bóng lưng ta, trong lòng lạnh như băng.
Buổi tối, bàn ăn đầy ắp món ngon.
Chu Diên bế con trai ngồi vào bàn, vừa vỗ tay vừa hát bài hát chúc mừng sinh nhật con.
Tôi cầm ly rượu, tên đàn ông khốn nạn đang diễn vai “người bố tốt” kia mà khẩy.
Anh ta liếc tôi một cái, vẻ mặt đầy khó chịu, hối thúc:
“Ăn đi chứ. Cô cũng chỉ biết nấu nướng thôi, nhan sắc thì bình thường, sinh con xong còn phát tướng, càng càng thấy chán. Tiền cũng không biết kiếm, xem còn có tác dụng gì?”
Tôi chết lặng.
Không thể tin nổi những lời này phát ra từ miệng Chu Diên — người từng hứa sẽ tôi suốt đời.
Từng kỷ niệm đẹp bỗng trở nên giả tạo đến mức buồn nôn. Và cuối cùng, tôi không nhịn nữa!
Tôi ném mạnh ly rượu lên bàn, chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng:
“Bây giờ hối hận rồi à? Vậy lúc trước mắt bị chó gặm hay sao?”
Chu Diên lạnh mặt, quát lớn:
“A Doanh, lại mình đi, đừng có chỉ tay vào tôi mà quát tháo! Cô đâu còn là tiểu thư nhà giàu nuông chiều ngày xưa nữa! Nếu không có tôi, giờ chỉ có nước lang thang ngoài đường gió bụi. Nhà này là tôi chủ, tôi bảo gì phải nấy! Không thích thì cút!”
Tôi bật :
“Chu Diên, quên cái gì rồi à? Đây là nhà của tôi! Ba mẹ tôi mua cho tôi đấy! Anh là cái thá gì mà đòi đuổi tôi?!”
“Của ? Đừng quên lúc nhà sản là ai bỏ tiền ra giúp! Giờ không trả nổi thì đem nhà ra gán nợ là đúng rồi! Nếu không phải nể mặt sinh cho nhà họ Chu thằng con trai kháu khỉnh thì tôi đã đá đi từ lâu rồi!”
“Anh đúng là trơ trẽn! Cái gì mà tiền của ? Đó là tiền hồi môn ba mẹ tôi cho tôi! Sau khi cưới là khóc lóc giả vờ tuyệt thực, ép tôi đưa tiền cho giữ. Giờ quay lại là tiền ? Muốn bắt tôi trả nợ à? Mơ đi!”
Tôi thực sự muốn xé nát cái bộ mặt giả dối của ta. Người này không còn là Chu Diên mà tôi từng quen nữa. Bây giờ ta chỉ là một tên đàn ông vừa tồi vừa bẩn.
Anh ta định cãi tiếp, con trai bị dọa khóc thét lên khiến ta khựng lại.
Tôi vội giật con ra khỏi tay ta, dỗ dành con rồi ôm con vào phòng ngủ.
Nhìn gương mặt ngoan ngoãn khi ngủ của con trai trong vòng tay, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ…
Tôi muốn ly hôn với Chu Diên. Và tất cả những tổn thương, đau khổ mà ta ra cho tôi — tôi sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn lần! Tôi nhất định phải trả thù ta thật đau!
Bạn thấy sao?