Bạn mới của Trần Kiều Nam thấy giấy đăng ký kết hôn của tôi và ta trong điện thoại, liền ầm lên.
Để dỗ ta, Trần Kiều Nam phóng to đoạn video mẹ tôi đau đớn rên rỉ lúc hóa trị.
“Người ta sắp chết mẹ rồi, cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ.”
“Chỉ là giúp bà ấy thực hiện tâm nguyện thôi, đợi mẹ ấy chết rồi, lập tức ly hôn, không?”
Hạ Doanh Doanh vẫn không vừa lòng, oán trách không ngớt:
“Vậy mẹ ta bao giờ mới chết?”
“Sắp rồi, ngoan nào.”
Nhưng đến ngày mẹ tôi mất.
Trần Kiều Nam lại quỳ gối ở nghĩa trang, thà đập vỡ đầu cũng nhất quyết níu lấy ống quần tôi không buông.
“Sang Ninh, chỉ cần em đừng ly hôn, em thế nào cũng .”
1
Dưới lầu khu nội trú, tôi đã đứng bốn tiếng đồng hồ.
Trần Kiều Nam lại mất liên lạc.
“Alô, Ninh Ninh, hôm nay tuyết lớn, lúc con và Kiều Nam đến đón mẹ ra viện thì lái xe chậm thôi, an toàn là trên hết, mẹ không vội.”
Trong ống nghe vang lên lời dặn dò yếu ớt đầy ấm áp.
Tôi gượng , cố gắng nén đau buốt nơi khóe miệng, dịu dàng đáp:
“Con biết rồi mẹ, mẹ ngủ thêm một lát đi, bọn con sắp đến rồi.”
Điện thoại vừa ngắt, chút hơi ấm cuối cùng trong trời đất giá lạnh cũng tan biến.
Tôi cứng đờ quay người, một lần nữa chẳng màng thể diện, gọi điện cho từng người của Trần Kiều Nam.
“Xin chào, cho hỏi có biết Trần Kiều Nam đang ở đâu không? Tôi có việc gấp…”
— “Chị dâu, chị đừng khó em nữa.”
— “Tút… tút…”
“Alô, tôi là Sang Ninh, tôi…”
— “Gì cơ? Tín hiệu kém quá, tôi nghe không rõ, đừng gọi nữa nhé.”
— “Tút… tút…”
Bạn bè của Trần Kiều Nam tránh tôi như tránh tà, đến cả câu cũng không để tôi hết.
Tôi máy móc lướt màn hình, khi một tấm danh thiếp lướt qua tôi lập tức kéo lại.
“Xin chào, tôi là Sang Ninh, … có biết Trần Kiều Nam đang ở đâu không?”
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu.
Lâu đến mức tôi tưởng đối phương đã cúp máy, thì đột nhiên vang lên giọng lạnh nhạt.
“Tôi đưa đi tìm ta.”
“Cho tôi vị trí của .”
Tôi sững người, rồi lập tức phản ứng kịp, vội vàng báo địa chỉ, sợ chỉ chậm một giây đối phương sẽ đổi ý.
Hà Vân Tranh đến rất nhanh.
Lên xe, tôi lúng túng xin lỗi.
Dù sao ta và Trần Kiều Nam là đối thủ cạnh tranh, xét cả lẫn lý tôi đều không nên tìm đến .
Nếu không phải trước đây Trần Kiều Nam từng chế giễu tôi chuyện danh thiếp mạ vàng của Hà Vân Tranh lòe loẹt, thì chắc tôi cũng không biết cách liên lạc của ta.
“Hà tiên sinh, chỉ cần cho tôi địa chỉ, tôi tự bắt taxi đi cũng .”
So với sự lúng túng và hoảng loạn của tôi.
Hà Vân Tranh chỉ đưa cho tôi một ly cà phê nóng, giọng nhàn nhạt.
“Nơi đó taxi không vào , tiện đường mua cho ly này, uống đi.”
Xe chạy thẳng đến một khu hội sở tư nhân kín đáo, lúc này đã một giờ chiều.
Tôi càng lúc càng nôn nóng, bước chân cũng vô thức nhanh hơn.
Trên tầng cao nhất, căn phòng duy nhất mở toang cửa, vọng ra tiếng nức nở trách móc.
Cùng với giọng đàn ông trầm thấp giải thích.
“Thanh mai trúc mã thì lấy đâu ra , từ nhỏ đã giống như người thân rồi.”
“Mẹ Sang Ninh sắp chết, bà ấy lú lẫn muốn bọn tôi ở bên nhau, Sang Ninh quỳ xuống van xin tôi cưới ấy, tôi có thể thấy chết mà không cứu sao?”
“Chỉ là một tờ giấy đăng ký kết hôn thôi mà? Người ở bên em, lòng ở bên em, còn thua một tờ giấy sao?”
Cô không tin, khóc đến đứt ruột đứt gan.
“Cô ta mẹ mình sắp chết thì thật sự sắp chết chắc? Tôi thấy chẳng qua là chiêu trò khổ nhục kế, bày trò lừa cưới thôi, thật ghê tởm, mất hết mặt mũi phụ nữ.”
Trần Kiều Nam mất kiên nhẫn, “bốp” một tiếng ném thẳng điện thoại lên bàn trà trước mặt Hạ Doanh Doanh, giọng lộ rõ sự khó chịu.
“Em tự xem đi, có phải đang hóa trị thật không? Còn tóc không? Người cao mét sáu lăm mà chỉ còn bảy mươi mấy cân, nếu mà em còn không tin, còn muốn ầm lên, thì…”
“Chồng ơi, em tin mà.”
2
Linh cảm Trần Kiều Nam sắp điều gì, Hạ Doanh Doanh vội vàng chen vào, nũng nịu hôn lên khóe môi ta.
“Em chỉ là không tin Sang Ninh thôi.”
“Chẳng phải vì quá để tâm đến sao, không thể dỗ dành em một chút à.”
Bạn mới, đang trong giai đoạn nồng nhiệt.
Trần Kiều Nam cũng không nỡ, ôm lấy , dịu dàng dỗ dành.
“Đừng buồn nữa, đợi mẹ ta chết rồi, sẽ ly hôn.”
Hạ Doanh Doanh ngẩng đầu lên đầy mong chờ.
“Vậy mẹ ta bao giờ chết?”
“Sắp rồi, ngoan.”
Trần Kiều Nam vừa câu này, tôi đã đi tới trước mặt ta.
Ánh đèn lờ mờ, ta tưởng tôi là nhân viên phục vụ, phẩy tay ra hiệu.
“Xuống lầu mở cho tôi một phòng, chỗ này thêm cho họ một phần gói Kim Tôn.”
Vẫn là đám bên cạnh, đang nâng ly chúc tụng, nhận ra tôi trước, khẽ nhắc nhở.
“Nam ca, là chị dâu đó.”
Trần Kiều Nam lúc này mới ngẩng đầu, nheo mắt , trên mặt thoáng hiện nét bối rối lúng túng.
Anh ta vỗ mông Hạ Doanh Doanh ra hiệu ta xuống khỏi đùi mình.
Hạ Doanh Doanh không cam lòng, vẫn miễn cưỡng lùi xuống, ánh mắt đằng đằng sát khí trừng tôi.
Tôi không có thời gian để lãng phí.
“Trần Kiều Nam, đi với tôi.”
“Hôm nay không , để hôm khác…”
“Mẹ tôi hôm nay xuất viện.”
Trần Kiều Nam sững người, cúi xuống nhặt điện thoại kiểm tra ngày tháng, ánh mắt thoáng hiện vẻ áy náy.
“Hôm nay sao? Xin lỗi Sang Ninh, bận quá quên mất ngày.”
Vừa vừa khoác áo khoác lên, đi theo tôi.
Nhưng mới bước vài bước thì bị Hạ Doanh Doanh từ phía sau ôm chặt, kéo lại.
“Anh không đi! Anh đã hứa hôm nay ở bên em mà. Anh lừa em… hu hu… Anh mẹ ta sắp chết rồi, sao giờ lại bảo xuất viện, gạt em…”
“Không lừa em đâu, mẹ ta ra viện không phải vì khỏi bệnh, mà là bệnh viện không chịu giữ lại nữa.”
“Em không cần biết, dù sao cũng không cho đi với ta, ta muốn đi thì tự đi, dựa vào đâu mà kéo trai em đi?”
Tôi liếc đồng hồ treo tường.
Buông hết thể diện và tự trọng, tôi van xin Trần Kiều Nam:
“Trần Kiều Nam, ít nhất hôm nay, xin giúp mẹ tôi bình an về nhà, đi đón bà với tôi, coi như tôi… cầu xin .”
Trần Kiều Nam không đành lòng, đang định gật đầu, thì ánh mắt ta bỗng chốc cứng đờ khi về phía sau lưng tôi.
“Sang Ninh, em đi cùng Hà Vân Tranh sao?”
“Em biết rõ ta là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của , biết rõ cực kỳ kiêng kỵ ta, mà em còn dẫn ta đến xem trò của ?”
“Em có biết nếu ta lợi dụng chuyện riêng tư này để trò, sẽ ảnh hưởng lớn đến giá cổ phiếu và sự phát triển của công ty thế nào không?”
“Em đang trả thù đúng không? Vì cưới em mà vẫn ở bên người khác? Nhưng chẳng phải chính em van xin cưới em sao?”
Tôi định mở miệng giải thích.
Trần Kiều Nam đã vung tay ngăn lại, rồi quay lại ôm lấy Hạ Doanh Doanh, ngồi xuống ghế, lạnh lùng đến cực điểm.
“Đi đi.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Thì ra, thất vọng đến cùng cực lại khiến người ta bình thản đến .
Tôi không thèm liếc người trên sofa thêm một lần nào nữa, quay người bước đi thật nhanh.
Hà Vân Tranh kiên quyết đưa tôi tới bệnh viện rồi mới lái xe rời đi.
Nhìn thấy tôi một mình đến, mẹ tôi không giấu nét buồn bã trên mặt, vẫn cố gắng an ủi tôi.
“Chuyện sự nghiệp là quan trọng, mẹ chỉ là nhớ hai đứa, muốn thấy các con nhiều hơn, trò chuyện nhiều hơn một chút.”
Tôi giả vờ thu dọn đồ đạc để quay lưng lại, giấu đi nước mắt, khẽ nũng.
“Mẹ, con mới là con ruột của mẹ mà, từ nhỏ mẹ đã thích Trần Kiều Nam, hồi đó ngày nào con cũng sợ ấy sẽ cướp mất mẹ.”
“Giờ ấy bận thì càng tốt, mẹ hoàn toàn là của con rồi.”
Mẹ tôi bật .
Hôm nay, cuối cùng bà cũng .
3
Tôi đưa mẹ về căn hộ nhỏ của mình, sắp xếp cho bà nằm nghỉ ngơi xong thì nhận tin nhắn của Trần Kiều Nam.
【Anh tới rồi, phòng bệnh ở tầng mấy?】
【Vừa nãy có Hà Vân Tranh ở đó, không thể để ta nhạo bị vợ quản, nên mới không đi theo em.】
【Sang Ninh, em và đều biết rõ, chỉ vui thôi, thì thay như nước chảy, chỉ có Sang Ninh em là mãi mãi, chẳng phải trước giờ vẫn sao?】
【Đừng bướng bỉnh nữa, đừng để mẹ phải chờ lâu.】
Tôi tắt nguồn điện thoại, thế giới lập tức yên tĩnh chưa từng có.
Sáng sớm hôm sau, Trần Kiều Nam tìm đến tận đây.
Mẹ tôi vừa mới đỡ đau hơn một chút lúc gần sáng, mới ngủ một giấc sâu.
Tôi sợ mẹ bị đánh thức, vội kéo Trần Kiều Nam ra hành lang.
“Sang Ninh, chỉ vì hôm qua không đi theo em, mà giờ em đến cửa cũng không cho vào? Trẻ con quá rồi đấy.”
“Vả lại, đâu phải không đi, tới bệnh viện sau mà. Là em tự ý bỏ đi, không đợi , không trả lời tin nhắn, giờ lại đổ hết lỗi lên đầu , có lý không?”
“Em bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi trò bỏ nhà đi? Với cái chỗ tồi tàn này, em nghĩ mẹ sẽ yên tâm sao? Bỏ biệt thự của không ở, bắt mẹ chịu khổ cùng em, em đúng là hiếu thảo đấy.”
“Thôi , nếu em thật sự để bụng chuyện Hạ Doanh Doanh, thì chơi chán rồi đá ta cũng .”
Nói xong, Trần Kiều Nam quay người đi mở cửa, định giúp tôi thu dọn đồ để đưa mẹ tôi về nhà ta.
Tôi nhào tới cản lại, đang giằng co thì cửa đột ngột mở ra từ bên trong.
“Kiều Nam đến rồi à?”
Mẹ tôi yếu ớt tựa vào khung cửa, cố sức cúi người lấy một đôi dép từ tủ giày.
“Vất vả cho con rồi, sáng sớm đã tới thăm mẹ, có lỡ công việc của con không?”
Từ nhỏ, Trần Kiều Nam đã là cục cưng của cả khu tập thể.
Mặt mũi bầu bĩnh, lanh lợi, lại biết nịnh nọt.
Đi đến đâu cũng các gia đình cưng chiều, có gì ngon, có gì vui cũng nghĩ tới nó đầu tiên.
Mẹ tôi cũng không ngoại lệ.
Đối mặt với sự quan tâm áy náy và tự trách của mẹ tôi, Trần Kiều Nam đỏ bừng mặt, gần như không dám ngẩng đầu, lúng túng cúi người nhận lấy đôi dép.
“Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài, để con đỡ mẹ vào trong.”
Trong phòng, Trần Kiều Nam vẫn khéo miệng như xưa, chọc cho mẹ tôi tít mắt.
Tôi tham lam gương mặt tươi của mẹ, ước gì có thể đóng băng khoảnh khắc này mãi mãi.
Nghe họ nhắc lại những chuyện ngày xưa, cảm giác như đã cách cả một đời.
Lúc nhỏ tôi vừa thấp bé lại nhút nhát, mẹ con tôi lẻ loi dọn đến khu tập thể, tôi thường xuyên bị bắt nạt.
Mỗi lần đều là Trần Kiều Nam đứng ra bảo vệ, vỗ ngực cam đoan:
“Sang Ninh đừng sợ, có ở đây, xem ai dám bắt nạt em.”
Đến khi vào cấp hai, bắt đầu tuổi dậy thì.
Tôi rõ ràng cảm nhận ánh mắt Trần Kiều Nam tôi ngày càng nóng bỏng, tràn đầy thương và khát khao.
Tôi cũng không thể kiềm chế trái tim mình, chỉ vì cậu ấy mà đập loạn nhịp.
Mượn cớ nắm tay khi sang đường, thử chạm gần khi xem phim, ánh mắt luyến lưu mỗi lần tạm biệt dưới lầu…
Tôi đã nghĩ, tôi và Trần Kiều Nam sẽ cứ thế tự nhiên phát triển.
Phát triển thành mối quan hệ mà hai bên gia đình đều chờ mong.
Nhưng sự nổi loạn đột ngột của Trần Kiều Nam năm đó.
Lại đẩy tôi vào thế bất ngờ, trở tay không kịp.
Anh ta bắt đầu phản cảm khi mọi người trong khu viện mang tôi ra trêu chọc.
Giận dữ gào lên: “Tôi và Sang Ninh chẳng liên quan gì cả! Đừng hòng định trước cuộc đời tôi!”
Anh ta không chịu nổi khi nghe bố mẹ khen ngợi tôi, ném hết những món quà tôi từng tặng.
“Chẳng lẽ các người nghĩ tôi không tìm nào tốt hơn Sang Ninh sao? Tôi nhất định phải tìm cho các người thấy!”
Trần Kiều Nam bắt đầu đương rồi chia tay liên tục.
Mỗi lần đều cố để tôi thấy, ầm lên để ai ai cũng biết.
Nhưng rồi, mỗi lần say rượu, ta lại chặn tôi, không cho tôi rời đi.
“Sang Ninh, giá mà không thích em thì tốt rồi, không thích em, đã không đau khổ như thế này.”
“Sang Ninh, cả thế giới có thể không hiểu , xin em, hãy hiểu .”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?