Giang Quy Gia túm lấy tay ta, lực mạnh đến mức khiến hoảng sợ: “Câm miệng! Giờ nhắc lại chuyện đó có ích gì?! Chúng ta không còn tiền! Cô hiểu không?! Chỉ còn đúng năm vạn, sống kiểu gì hả?!”
Bạch Nhã Tư vội giằng tay ra: “Thế… thế bây giờ sao? Chúng ta chẳng lẽ phải ra ngoài… đi sao?”
Giang Quy Gia buông tay, thất thần.
Đúng , giờ thì sao?
Hắn đã quen sống trong giàu sang, quen người ta tâng bốc, hầu hạ. Giờ lại trắng tay, chẳng còn gì.
Đúng lúc đó, ánh mắt Bạch Nhã Tư chợt lóe sáng:
“Khoản năm triệu! Em đưa Tư Tư năm triệu cơ mà! Vẫn còn có thể lấy lại !”
Ánh mắt Giang Quy Gia lập tức sáng rực…
“Đi! Tìm Tư Tư ngay!”
Hai người lảo đảo chạy đến căn hộ của Tư Tư.
Nhấn chuông mãi, cuối cùng mới lười biếng ra mở cửa.
Nhìn thấy hai người đó, trên mặt Tư Tư chẳng có chút ngạc nhiên nào.
“Có chuyện gì mà tìm tôi?”
Bạch Nhã Tư lập tức đẩy ra, xông thẳng vào trong phòng: “Trả tiền lại cho tôi!”
Tư Tư lạnh một tiếng: “Dựa vào đâu?”
Bạch Nhã Tư giận đến toàn thân run rẩy, chỉ vào Tư Tư: “Đó là tiền của tôi!”
Tư Tư thản nhiên bước đến ghế sofa, ngồi vắt chân, dáng vẻ chẳng coi ai ra gì: “Bà Bạch này, năm triệu đó tôi đã giấy công chứng chuyển nhượng tài sản, là tặng không điều kiện cho tôi.”
“Nên tôi chẳng có lý do gì phải trả lại cả.”
Bạch Nhã Tư chỉ thấy mắt tối sầm lại: “Cô… …”
Cô ta chỉ tay vào Tư Tư, lắp bắp mãi không câu hoàn chỉnh. Ngực đau nhói, mắt tối sầm, rồi ngất xỉu, ngã vật ra sàn.
Giang Quy Gia hoảng hốt: “Nhã Tư! Nhã Tư!”
Hắn lao tới ôm ta, vừa gọi vừa gào khóc.
Tư Tư cảnh tượng đó, thở dài một tiếng, vẫn tốt bụng bấm gọi 120. Sau đó, như thể chưa có gì xảy ra, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Chương 8
14
Không đòi tiền, Giang Quy Gia và Bạch Nhã Tư quay sang đổ lỗi cho nhau.
Sau khi tiêu hết năm vạn tệ cuối cùng, Giang Quy Gia không còn một xu dính túi.
Bạch Nhã Tư thì nhất quyết không bỏ ra chút tiền riêng còn sót lại để nuôi hắn, còn bắt hắn ra ngoài tìm việc , nếu không thì dọn ra khỏi nhà.
Sau đó, tôi “tốt bụng” gọi cho một công ty săn đầu người, nhờ họ sắp xếp cho Giang Quy Gia một công việc thật “phù hợp”.
Một thời gian sau, tôi rủ Tư Tư đi ăn tối. Trên đường đến nhà hàng, tôi vừa đi vừa khe khẽ hát.
Tư Tư nghi ngờ hỏi: “Mẹ vui thế là vì chuyện gì ?”
Tôi đáp: “Bởi vì lát nữa sẽ có trò hay để xem.”
Chúng tôi ngồi trên lầu hai, khu phòng ăn có tường kính xuống khu bếp mở bên dưới.
Tư Tư qua lớp kính, ngạc nhiên nhận ra:
Giang Quy Gia, người trước đây tay chưa từng đụng việc nhà, giờ đang mặc đồng phục đầu bếp, bận rộn nấu ăn trong khu bếp nhà hàng.
Tư Tư nhướn mày tôi: “Chỉ thôi á?”
“Chưa hết đâu, tiếp tục xem.” – Tôi mỉm ra hiệu cho con kiên nhẫn.
Chẳng bao lâu sau, Bạch Nhã Tư bước vào nhà hàng cùng một người đàn ông trẻ trung, cao ráo, diện mạo sáng sủa. Hai người vừa vừa đi vào, dáng vẻ rất thân mật.
Giang Quy Gia cũng thấy. Sắc mặt hắn lập tức cứng đờ: “Nhã Tư? Em… em đến đây gì?”
Bạch Nhã Tư chẳng buồn hắn, tiếp tục với người đàn ông kia.
Giang Quy Gia bực mình, giọng cao thêm mấy phần: “Nhã Tư! Tôi đang hỏi em đấy!”
Lúc này Bạch Nhã Tư mới miễn cưỡng ngẩng đầu, lườm hắn một cái:
“Làm gì à? Ăn cơm chứ còn gì! Anh mù à?”
Giang Quy Gia chỉ tay vào người đàn ông bên cạnh: “Em… em với hắn…”
Bạch Nhã Tư bỗng lên , tiếng ngọt như rắc đường đâm thẳng vào tim người đối diện.
“Tôi với Kevin thì sao? Cản trở gì đến chắc?”
Mặt Giang Quy Gia lập tức tím như gan heo.
“Anh ta… ta là…”
“Anh ấy là trai tôi đấy, sao? Không chắc?”
Giang Quy Gia lảo đảo lùi về sau mấy bước. “Bạn… trai? Cô… lại dám…”
“Dám cái gì?” – Bạch Nhã Tư hắn bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
“Tôi cho biết, Giang Quy Gia, tôi và Kevin đã ở bên nhau từ hơn hai mươi năm trước rồi!
Tiền đưa tôi, tôi toàn đem nuôi ấy!”
Cô ta ngừng một lát, rồi bồi thêm cú chí mạng: “Còn nữa — Giang Cách cũng là con trai của tôi và Kevin!”
Sắc mặt Giang Quy Gia lập tức trắng bệch, như thể linh hồn bị rút sạch khỏi cơ thể.
Hắn chằm chằm vào Bạch Nhã Tư, ánh mắt đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Kevin đứng bên khinh miệt: “Anh trai à, cái sừng trên đầu to bằng cả thảo nguyên Nội Mông rồi đó.”
Thế giới của Giang Quy Gia hoàn toàn sụp đổ. Người phụ nữ hắn suốt hơn hai mươi năm — phản bội hắn.
Đứa con hắn nâng như trứng hứng như hoa — không phải máu mủ của hắn.
Tất cả những gì hắn từng dốc lòng vun đắp… cuối cùng chỉ là một trò .
Và rồi, hắn quay về khu bếp, nơi mình đang việc, lấy ra một con dao — rồi lao trở lại như kẻ phát điên.
Hắn nhào tới, đâm thẳng vào Bạch Nhã Tư, gào thét như kẻ cuồng loạn:
“Con đàn bà khốn kiếp! Mày hủy hoại tao! Mày hủy hoại tất cả của tao!”
Bạch Nhã Tư hét thất thanh, máu nhuộm đỏ toàn bộ váy áo.
Chương 9
15
Tư Tư hoảng hốt cảnh tượng đẫm máu diễn ra ngay trước mặt, còn tôi thì vẫn ung dung nhấp ngụm trà, vẻ mặt thản nhiên.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt, đưa Giang Quy Gia đi.
Tư Tư vẫn chưa hết bàng hoàng, quay sang hỏi: “Mẹ… mẹ bảo con đi xem trò vui, là cái này sao?”
Tôi đặt tách trà xuống, giọng điềm đạm từng chữ mang theo sức nặng:
“Tư Tư, hôm nay mẹ dạy con một bài học: đối với kẻ thù — tuyệt đối không mềm lòng.”
Tư Tư vẫn còn chút khó hiểu: “Họ giành tài sản, đuổi họ ra khỏi nhà là rồi. Sao mẹ phải đến mức này?”
Tôi cố giữ bình tĩnh, trong giọng vẫn lộ rõ căm hận:
“Bởi vì năm đó, tai nạn của ba con không phải sự cố ngoài ý muốn. Là Giang Quy Gia cố ý sắp đặt cho ấy tới công trường, và chính Bạch Nhã Tư đã cắt thắng xe tải, khiến tai nạn xảy ra.”
Tôi chưa bao giờ quên hình ảnh Giang Dực Dịch đầy máu nằm bất trên giường bệnh năm đó.
Suốt hai mươi lăm năm qua tôi từng ngày từng đêm nuốt hận. Tôi muốn cả hai người bọn họ — tôi không .
Tôi muốn bọn họ… tự hủy hoại lẫn nhau.
Việc Giang Quy Gia đầu bếp — là tôi sắp xếp. Để hắn có trong tay… công cụ án.
Còn Bạch Nhã Tư — là tôi cố ý “mời” đến. Kevin vốn là trai bao cao cấp, tôi bảo má mì đưa cho hắn cặp vé ăn tối đúng khung giờ, đúng chỗ — ngay đối diện nơi Giang Quy Gia đang việc.
Muốn hắn không thấy cũng không thể.
Kết quả, Bạch Nhã Tư đưa vào viện cấp cứu, không qua khỏi.
Sau này, Tư Tư kể với tôi, Giang Cách vì không còn tiền mẹ chu cấp, rơi vào cảnh túng quẫn, cuối cùng cũng đi trai bao như cha ruột của mình.
Một lần đi chơi cùng , Tư Tư còn tận mắt thấy mình… gọi nhầm trúng hắn.
Đúng là nực .
Ngày qua ngày, cuộc sống dường như trở lại bình lặng.
Cho đến khi… một cuộc điện thoại từ bệnh viện vỡ mọi thứ. Bác sĩ — Giang Dực Dịch đã tỉnh lại.
Tôi gần như không tin vào tai mình. Hai mươi lăm năm — cuối cùng ấy cũng tỉnh rồi.
Tôi lập tức đưa mẹ chồng và Tư Tư đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, ấy vẫn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thì sáng và tỉnh táo.
Vừa thấy tôi, mỉm dịu dàng: “Vũ Đồng… sao em già đi rồi?”
Mũi tôi cay xè, nước mắt tuôn không ngừng. “Anh ngủ lâu quá đấy!” – tôi nghẹn ngào – “Chúng em đã chờ rất lâu rồi…”
Tôi quay ra, chỉ tay ra phía cửa — nơi mẹ chồng và Tư Tư đang chờ vào.
Ánh mắt Dực Dịch dừng lại ở Tư Tư, ngập ngừng hỏi: “Đây là ai?”
Tôi nhẹ nhàng rõ mọi chuyện — “Đây là con của chúng ta, sinh ra nhờ thụ tinh nhân tạo.”
Anh ấy sững người một chút, rồi mỉm , chấp nhận rất nhanh. Ánh mắt Tư Tư dịu dàng và ấm áp.
“Con bé tên gì?” – hỏi.
Tôi đáp: “Con bé tên là Tư Tư — ‘Tư’ trong nhớ thương Giang Dực Dịch.”
Dực Dịch mỉm , giọng nhẹ nhàng: “Tư Tư… thật xinh đẹp.”
Bạn thấy sao?