Khi Mẹ Con Tôi [...] – Chương 1

Coi như là món quà tặng cho Tạ Chiến.

Từ trước đến nay, tôi luôn biết thân biết phận.

Thế một lần ngoài ý muốn, tôi lại mang thai con của ta.

Tôi dò hỏi bóng gió: “Giả sử có một đứa con riêng, sẽ gì?”

Anh ta đáp: “Không có khả năng đó đâu.”

“Tôi là nếu có thì sao?”

Anh ta bóp nhẹ má tôi, giọng thờ ơ: “Thì để mẹ con biến mất luôn. Bé ngoan, tôi không thích mấy câu hỏi giả định kiểu này.”

Tôi tối sầm mặt, quyết định âm thầm xử lý chuyện này cho xong.

Hôm sau, Tạ Chiến nghịch điện thoại tôi, sắc mặt trở nên u ám.

Anh ta bóp cằm tôi, giọng dịu dàng đến đáng sợ: “Nói cho tôi nghe xem cái mục ‘đặt lịch thai’ trong điện thoại là sao?”

“Cô mang thai rồi, đúng không?”

1

Bố tôi rất lợi .

Không kết hôn, nuôi tới sáu nhân , đẻ ra cả một đội bóng.

Tôi là đứa con thứ bảy, chẳng cao chẳng thấp.

Vốn chỉ là một đứa con không mấy nổi bật, tôi lại có gương mặt ưa .

Mẹ tôi là một diễn viên hạng ba, cũng thuộc dạng xinh xắn.

Còn tôi thì vượt trội hơn cả, thừa hưởng hết điểm tốt của cả hai, đẹp đến mức đi đường cũng bị tám người săn tìm tài năng chặn lại.

Từ nhỏ đến lớn, ngăn bàn của tôi chưa bao giờ thiếu đồ ăn vặt hay thư .

Người theo đuổi tôi xếp hàng từ Thiên An Môn đến Khải Hoàn Môn cũng không hết.

Tôi từng rất khổ não, không biết phải sao để họ từ bỏ ý định.

Còn chưa kịp nghĩ ra cách gì thì tôi đã gặp chuyện.

Công ty của bố gặp khủng hoảng tài chính.

Để cứu công ty, ông ta dùng cái đầu trơn nhẵn hơn cả con gấu koala nghĩ ra một kế hoạch “thiên tài”.

—— Gả tôi cho một ông trùm ở Bắc Kinh.

Càng tệ hơn là, vì tôi xinh đẹp, ông trùm đó cực kỳ hài lòng.

Chỉ cần ông ta gật đầu, công ty của bố lập tức cứu.

Bố tôi mừng lắm, ông trùm cũng hài lòng.

Chỉ có tôi là không vui.

Và giờ, còn có chuyện khiến tôi càng không vui hơn nữa.

2

Tôi ném que thử thai đi, rồi rút vài tờ khăn giấy gấp đại lại, ném vào thùng rác để che đi.

Muốn chết quá.

Có thai rồi.

Tim đập thình thịch.

Làm sao bây giờ, sao bây giờ?

Cửa phòng tắm bị gõ.

Giọng người đàn ông vang lên, trầm thấp và cuốn hút: “Bảo bối sao lại khóa cửa ?”

Giọng ta thật dễ nghe.

Nhưng càng nghe tôi càng thấy phiền.

Tôi viện đại lý do: “Em đang tắm.”

Anh ta từ ngoài cửa: “Chúng ta đâu phải chưa từng tắm chung, bảo bối, mở cửa đi.”

Đã diễn thì phải diễn cho trót, tôi nhanh chóng cởi đồ, quấn khăn tắm rồi mở cửa.

Vừa mở ra, chưa kịp thấy rõ mặt ta thì tôi đã bị kéo vào một vòng tay rộng lớn.

Anh ta ôm tôi chặt cứng, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi.

Mùi cam đắng thoang thoảng phả vào mũi.

Anh ta trước tôi: “Bảo bối, người em thấy hôm nay là học cấp hai của .

Cô ấy gọi tên , quên mất là ai, chỉ cảm thấy kỳ lạ tại sao ấy lại biết mình nên mới chuyện.

“Thời đi học ấy chẳng có quan hệ gì. Trước đây chưa từng ai, cũng chưa từng mập mờ với ai.

“Lúc nãy không giải thích vì muốn em ghen. Bảo bối, đừng giận nữa nhé.”

Anh ta đang mấy lời nhảm nhí gì đó, tôi không nghe lọt tai nổi.

Tôi đáp: “Em không giận.”

“Em có giận. Bây giờ tâm trạng em rất tệ.”

Đó là vì tôi chưa có kinh nguyệt!

Tôi đâu có bị rối loạn kinh nguyệt.

Tháng trước sinh nhật ta, đưa ra một vài cầu hơi quá đáng.

Chúng tôi ở lì trong nhà suốt một ngày một đêm.

Tôi quên uống thuốc tránh thai.

Tôi cố kiềm chế, khoác tay qua cổ ta: “Không có mà, chắc tưởng tượng thôi?”

Anh cúi mắt tôi.

Tôi chớp mắt: “Thật sự không có.”

Lông mày ta vẫn nhíu chặt, không giãn ra chút nào.

“Em có giận.”

Nói chuyện với ta không thông, tôi cũng không muốn đôi co.

Tôi ngẩng đầu hôn , nhanh nhẹn cởi thắt lưng quần ta.

Bất ngờ, Tạ Chiến gạt tay tôi ra: Tại sao lần nào cũng là như ?”

Nói xong, đẩy tôi ra, rồi rời khỏi phòng tắm.

Tôi: ?

Tôi ngơ ngác bản thân trong gương.

Ừm, không trang điểm mặt mộc vẫn xinh, dáng người lại còn đẹp hết phần thiên hạ.

Chắc chắn không phải do tôi có vấn đề.

Tạ Chiến bị gì ?

3

Tôi tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp mở miệng câu nào thì Tạ Chiến đã cầm bộ đồ ngủ đi vào trong.

Chẳng hiểu ta đang bất mãn chuyện gì.

Nói là tôi giận, rõ ràng người đang giận là ta mới đúng.

Tôi nằm sấp trên giường, buồn chán chơi trò nông trại, đồng thời suy nghĩ xem nên dỗ ta kiểu gì.

Tối nay Tạ Chiến có một buổi gặp mặt, nhắn tin bảo tôi đến đón .

Việc này có tài xế là rồi, mà cứ nhất định phải lôi tôi đi theo, chắc vì thấy tôi ở nhà không gì nên cố ý giao việc cho tôi.

Tôi cũng đi.

Hương nước hoa ở hội sở đó khiến tôi khó chịu nên tôi chờ ở ngoài cửa.

Vì sợ trễ giờ nên tôi ra khỏi nhà khá sớm, giờ lại phải chờ một lúc lâu.

Tôi ngồi xổm bên đường lũ kiến đang tha đồ ăn, còn tốt bụng mở gói bánh quy, cắn vài miếng rồi bẻ vụn chia cho tụi nó.

Khi mảnh vụn bánh thứ ba tụi kiến tha vào tổ, cuối cùng Tạ Chiến cũng ra rồi.

Tôi nghe thấy tiếng người, quay đầu lại.

Tạ Chiến cao 1m89, đứng giữa đám người trông như hạc giữa bầy gà.

Bên trái là ông bố cao 1m68 của tôi, mặt toe toét, nịnh nọt vô cùng.

Tôi bẻ thêm một miếng bánh vụn chuẩn bị đứng dậy đi tìm , thì bất ngờ thấy một xách váy chạy đến chỗ Tạ Chiến.

“Tạ Chiến, đến tìm em sao?”

Giọng ta trong trẻo, ngẩng đầu , mắt sáng lấp lánh.

“Anh biết hôm nay em về nước à?”

Ơ?

Tình cũ gặp lại à?

Tôi lại ngồi xổm xuống.

Tiếp tục xem kiến tha đồ ăn.

Thật sự rất giải tỏa.

Lại bẻ thêm một mẩu bánh nhỏ.

Kiến lại tha đi mất.

Trời ơi, tôi đúng là người tốt, hôm nay tụi kiến chắc chắn không phải chịu đói rồi.

Tôi đang chăm lũ kiến thì điện thoại trong túi rung lên.

Lấy ra xem thì thấy tin nhắn của Tạ Chiến: 【Bảo bối, em đến đón chưa?】

Đến rồi.

Đang ngắm kiến đây.

Tôi ăn nốt miếng bánh quy còn lại, đứng dậy với ta: “Em ở đây.”

Anh quay đầu lại, sải bước đi về phía tôi.

Tôi vốn cũng định bước đến, vừa bước ra một bước thì khựng lại.

Toang rồi, ngồi xổm lâu quá bị tê chân.

Khoảng cách giữa hai chúng tôi không xa, nhanh chóng bước tới ôm chầm lấy tôi.

“Bảo bối, nhớ em chết đi .”

Tôi vừa định mở miệng, thì thấy ban nãy đang đứng đằng xa lặng lẽ về phía này.

Tôi bị chập mạch, hỏi ta: “Gặp lại người cũ vui không?”

Tạ Chiến cau mày: “Hả?”

“Không có gì.”

“Bảo bối, …”

Tôi cắt lời ta: “Về trước không?”

Đừng “bảo bối” nữa.

Chân em tê quá.

Khó chịu.

Muốn chết.

Tạ Chiến nắm tay tôi, không gì.

Trên xe, tôi cúi đầu lướt điện thoại, tìm lung tung “chân bị tê phải sao”, không thèm để ý đến ta.

Sự im lặng kéo dài cho đến khi chúng tôi về đến nhà.

Chân tôi cuối cùng cũng hết tê, lại có thể tung tăng chạy đi gỡ đống hàng online mới nhận.

Tôi mở hai kiện hàng, đến lúc mở đến gói băng vệ sinh thì đột nhiên nhận ra một vấn đề cực kỳ quan trọng.

Tôi lập tức cầm điện thoại rồi đi ra ngoài.

Tạ Chiến hỏi: “Em đi đâu ?”

Tôi bịa đại: “Ở trong phòng cả ngày thấy bí quá, em ra ngoài hóng gió tí.”

Anh không ngăn cản.

Tôi vòng qua mấy con phố, đến tiệm thuốc mua một que thử thai, về theo hướng dẫn.

Kết quả: thật sự mang thai rồi.

Tệ quá.

Muốn chết.

4

Tôi lăn qua lăn lại trên giường, lên app tìm đủ thứ thông tin về thai, rồi đặt lịch khám ở một bệnh viện gần đó.

Đặt lịch xong cũng đúng lúc Tạ Chiến vừa tắm xong.

Tôi tắt app, mở game lên, muốn quay đầu một cái mà không dám.

Đầu óc loạn như mớ bòng bong.

Nhân vật trong game chết thêm lần nữa thì cũng là lúc Tạ Chiến ôm tôi từ phía sau.

Anh hôn dọc lên cổ tôi, nhột chết đi .

“Bảo bối, lúc nãy em lén mười hai lần đấy.”

Nhiều luôn?

Tôi vòng tay qua cổ ta: “Nhìn đấy. Không chỉ , còn muốn hôn nữa.”

Tôi hôn ta.

Hôn Tạ Chiến rất thích.

Môi mềm, hơi lạnh.

Nhưng càng hôn thì lại càng nóng.

Anh thích tôi chủ , cuối cùng lại là người nắm quyền.

Anh hôn tôi đầy mãnh liệt.

Tôi mơ màng , đầu ngón tay khẽ vuốt qua hàng mày và gò má .

Ừm, đúng là đẹp trai thật, vóc dáng cũng chuẩn không cần chỉnh.

Bố mẹ mà đẹp như , con chắc chắn cũng không đến nỗi nào nhỉ?

Tôi dựa vào lòng , thở dốc: “Anh thấy sao về con ngoài giá thú?”

Anh nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ chán ghét: “Ghét.”

Ồ.

Thế thì thôi, không nghĩ tới chuyện con cái nữa.

Tôi là con ngoài giá thú.

Nếu tôi sinh con, thì nó sẽ là “con ngoài giá thú của một đứa con ngoài giá thú”.

Chắc sẽ ghét đến chết.

Tôi lẩm bẩm: “Nếu như… có một đứa con ngoài giá thú thì sao?”

“Không có chuyện đó đâu.”

Tôi gặng hỏi: “Nếu có thì sao?”

Anh nắm lấy cổ tay tôi, giữ chặt lên đỉnh đầu.

“Thì giải quyết.”

Tôi tò mò: “Giải quyết kiểu gì?”

“Cho mẹ con nó biến mất luôn.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì váy ngủ đã bị xé toạc.

Anh khàn giọng: “Bé ngoan, không thích kiểu giả định này.”

Tạ Chiến bóp cằm tôi, lại cúi xuống hôn tôi lần nữa, cắn môi tôi đầy khiêu khích.

“Nếu còn giả định như thế nữa, sẽ thịt em đấy.”

Tôi: ?!

Anh bị gì , bạo lực à, cứ mở miệng ra là dọa “ thịt” tôi!

Tôi chợt tỉnh táo lại, cảm thấy có gì đó sai sai.

“Khoan khoan khoan!”

Tay đang định đặt vào đâu !

Tôi nhớ rõ là khi mang thai thì không nên như thế.

Tôi tội nghiệp : “Hôm nay em hơi khó chịu, mình đổi cách khác không?”

Trên sàn phòng ngủ có trải thảm rất mềm.

Tôi quỳ nửa người trên thảm, ngẩng đầu .

Nhưng Tạ Chiến không đồng ý, nhấc bổng tôi dậy, chau mày sờ trán tôi: “Em khó chịu ở đâu?”

Anh thoáng qua lịch, rồi ôm tôi vào lòng.

“Kỳ này đến trễ rồi, có phải bụng dưới khó chịu không?” Anh kéo chăn lại quấn tôi thật kỹ,

“Anh đi lấy thuốc giảm đau cho em.”

Tôi giữ tay lại.

“Không cần, không cần đâu, em không đau.”

Anh tôi rất lâu, dường như phải chắc chắn là tôi thật sự không khó chịu thì mới thôi ý định lấy thuốc.

Bàn tay ấm áp xoa nhẹ bụng tôi.

Tuy tôi không bị đau bụng kinh, xoa như cũng khá dễ chịu.

Tôi ngáp một cái, mơ màng hỏi : “Không cần em giúp à?”

Anh cắn nhẹ tai tôi, lực mạnh hơn mọi lần.

“Thấy không khỏe thì ngủ ngoan đi, đừng có tham.”

Tôi: …

Tôi không tham.

Đừng có oan.

Được tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...