13.
Phong ấn tan vỡ, Ma vật hiện thế, trời đất nghiêng ngả, biển máu dâng lên mặt đất.
Ngày này còn sớm hơn so với dự kiến của ta.
Ma vật thượng cổ thân hình to lớn lăn lộn trong nước biển tanh máu, khuấy lên khí đen ngút trời, chiếc sừng nhọn hoắt không phân địch , cuốn hết mọi thứ vào trong miệng.
Lục giới tựa như trở về thời kỳ hỗn độn, tiếng khóc của con người, tiếng kêu gào của Ma hòa trộn vào nhau, nơi nơi đều là địa ngục.
Ta đứng trên sóng biển, Thần tộc vừa tạo kết giới bảo vệ người phàm, vừa liên hợp thi triển pháp thuật ngăn biển máu, mệt mỏi mặt mày lấm tấm bụi đất.
“Rất lâu chưa náo nhiệt như rồi.”
Ta phất tay ném mấy trưởng lão Ma tộc ra, chặn miệng Ma vật.
“Tạm dừng một lúc, ta không nghe rõ bên dưới đang gì.”
Thần nữ váy trắng nhiễm một thân khí đen, ngẩng đầu lên, rõ mặt ta, mở miệng mắng to:
“Ngươi là cái đồ không biết xấu hổ! Cướp nam thần của ta, sỉ nhục phụ quân của ta, bây giờ lại mở phong ấn, thả Ma vật ra ngoài, hôm đó ta nên chết ngươi!”
Ta không khỏi bật .
“Con ơi, ai cho con tự tin đó ?”
Ta Đế quân cầm kiếm trong tay, vẻ mặt ngưng trọng, phi thân đến trước mặt hắn.
“Thanh Nguyên, đứa con này của ngươi khá thú vị đấy.”
Kiếm trong tay Thanh Nguyên rung lên ong ong, tự như cố gắng hết sức muốn thoát ra.
Thanh kiếm này tên “Liệt diễm”, là pháp khí bổn mệnh của ta năm xưa.
Ta hơi nhấc tay, nó bèn không kìm vào trong lòng bàn tay ta.
Đồng thời, những thần quân từng trải nhất của Thiên giới cùng áp trận với Đế quân, đa số bọn họ đều từng thấy khuôn mặt thật của ta, khiếp sợ quỳ xuống theo bản năng.
“Tham kiến Huyền Dương chân thần!”
Dao Hoa hùng hổ đuổi tới ngẩn người trong nháy mắt.
Khi nàng ta ra đời ta đã không còn ở Thiên giới, nhất định nàng ta từng nghe thấy tên của ta.
Huyền Dương, thầy của Đế quân, vị tiên thiên thần cuối cùng.
“Sao có thể…”
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Dao Hoa trở nên trống không, sau đó kiên định : “Sư tổ từ lâu, rõ ràng hắn là ma vật, giỏi nhất là mê hoặc tâm trí, đến Xích Uyên thượng thần cũng bị lừa rồi!”
Thượng thần nào đó bị gọi tên đang đứng sau lưng ta, kiếm quang sắc bén, chĩa thẳng vào Đế quân.
Dao Hoa bị kích gào to: “Phụ quân, mau tên ma đầu này, cứu Xích Uyên về!”
Kiếm Liệt Diễm cực kỳ bảo vệ chủ nhân, giọng vừa dứt, lập tức nổi lên sát khí, trong nháy mắt muốn lao về phía Thần nữ.
Một tay Thanh Nguyên kéo con ra sau người, lạnh lùng : “Hỗn láo!”
Dao Hoa ngơ ngác Đế quân, trong lòng hoảng hốt.
Nàng ta muốn hỏi chư thần đều đang do dự có mặt ở nơi này một vấn đề —
Nếu như Huyền Dương chưa chết, vật thì thần cách của phụ quân nàng ta, đến từ đâu?
Không phải kế thừa, lẽ nào là cướp về sao?
Giống như…khi xưa hắn lên ngôi hoàng đế ở nhân gian.
14.
“Có một số chuyện, vẫn nên riêng đi.”
Ta giơ tay, Liệt Diễm và bản mệnh của ta nối liền, trên thân kiếm còn sót lại thần lực năm xưa của ta.
Ta giơ kiếm vẽ trận, mở lại phong ấn thất trọng biển máu.
Thần quang từ từ hiện lên, một tầng che chắn mỏng manh, lại một lần nữa bao phủ lấy Ma vật.
Xích Uyên cũng bày kết giới, vây chúng thần Thiên giới vào bên trong.
Trời đất mênh mông, chỉ còn lại ba thầy trò bọn ta.
Khi nãy, mặc cho khung cảnh hỗn loạn thế nào, Thanh Nguyên không một lời, luôn duy trì sự uy nghiêm của Đế quân.
Lúc này, hắn buông giọng, bất đắc dĩ gọi ta một tiếng: “Sư phụ.”
Trường kiếm của Xích Uyên đẻ ngang cổ hắn: “Dừng lại, ngươi không xứng.”
Ta ấn lấy vai Xích Uyên, tỏ ý y lùi ra sau.
Xích Uyên không nguyện rụt kiếm lại, khoanh tay đứng .
Ta đá y một cái: “Đứng xa chút, ta tâm sự với Thanh Nguyên.”
Vẻ mặt Xích Uyên kinh ngạc “Vậy mà người thì thầm với nam nhân khác trước mặt ta, còn không cho ta nghe.”
Làm cho ta ngứa tay, lại cho y một cái bạt tai.
“Ngoan, nghe lời.”
Xích Uyên tức giận trừng mắt Đế quân một cái, giận dữ rời đi, còn lấy chuôi kiếm chặn lỗ tai.
Ta quay lại lại, an ủi Thanh Nguyên: “Từ xưa đến nay y đều như , gợi đòn.”
Thanh Nguyên bóng lưng Xích Uyên, thu lại ánh mắt.
“Sư phụ chưa từng đối đãi với ta như .”
Ta gật đầu: “Ngươi là đệ tử bớt lo nhất của ta, đương nhiên ta sẽ không đánh ngươi.”
“Không.” Hắn lắc đầu: “Người chưa từng thân thiết với ta.”
Ánh mắt Thanh Nguyên ta, giọng điệu ôn hòa lên án.
“Cho dù ta biểu hiện thế nào, có thành tựu ra sao, người đều cho rằng là lẽ đương nhiên, chưa từng ta nhiều thêm một cái.”
“Mà năm xưa Xích Uyên không ngừng họa, hấp tấp xung , người lại luôn bao dung dạy dỗ.”
“Tại sao chứ?”
“Sư phụ, người có ba đồ đệ, tại sao tâm tư lại đặt lên một mình Xích Uyên?”
Ta càng nghe càng thấy không ổn.
Ta chưa từng người, không mấy hiểu tâm tư của bọn họ trước khi thành thần.
“Thanh Nguyên, ngươi đang tranh sủng sao?”
Thần thái của Thanh Nguyên vẫn như thường, không hề xấu hổ.
“Ta không thể tranh sủng sao?”
Hắn trực tiếp như , trái lại ta cso hơi xấu hổ.
Ta chỉ có ba đồ đệ, vẫn không thể công bằng, là ta thất trách rồi.
“Ti Mệnh lười biếng, Xích Uyên nóng nảy, vẫn cần phải tu luyện.”
“Duy chỉ có ngươi, Thanh Nguyên, ngươi là đệ tử khiến ta bớt lo nhất.”
“Ngươi từng nhân hoàng nhiều năm, khoan hậu nhân từ, dân như con. Không cần ta chỉ điểm, ngươi cũng có thể một Thần quân hợp tiêu chuẩn.”
Thanh Nguyên trầm mặc không .
Ta thở dài, lần hạ phàm này ta nghe một câu “Đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa uống”.
Chắc hẳn Thanh Nguyên cũng nghĩ như .
“Ngươi , cho dù ngươi cái gì, ta đều không thấy, câu này không đúng.”
“Tâm tư của ngươi tỉ mỉ, lại thường bên cạnh ta. Ba ngàn năm trước, khi thần lực của ta cạn kiệt, chắc là ngươi có thể cảm ứng , ta đã đến lúc chết.”
Con người Thanh Nguyên khẽ .
“Lúc đó, người ta tin tưởng nhất chính là ngươi, thế nên ta dám bày ra mặt yếu nhất trước mắt ngươi.”
“Đợi sau khi ta chết, Thiên giới giao cho ngươi thống lĩnh, ta rất yên tâm.:
Ta dừng lại, chầm chậm : “Nhưng ngươi vẫn khiến ta thất vọng rồi.”
“Cuối cùng ngươi vẫn mang chiêu đoạt vị ở nhân giới, mang lên Thần giới.”
Bạn thấy sao?