“Diệp Lê, coi như bố mẹ cầu xin con, hãy để Tự Bạch đi xem thử đi, mạng người là quan trọng nhất mà!”
Diệp Lê chưa bao giờ nghĩ rằng, vào chính ngày cưới của mình, bố mẹ ruột lại khóc lóc van nài , muốn cho vị hôn phu của mình đi gặp một người phụ nữ khác.
Trong phòng phục trang, Diệp Lê khoác trên mình bộ váy cưới, thân người run rẩy về phía Bùi Tự Bạch.
Quen nhau đã hơn mười năm, sao không nhận ra sự do dự trong ánh mắt ta?
Bên ngoài sảnh tiệc, giọng của người dẫn chương trình liên tục vang lên, mời rể ra ngoài.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Bùi Tự Bạch nắm chặt điện thoại trong tay, những khớp ngón tay thon dài đã sớm trắng bệch.
Cuối cùng, ta ngước mắt lên, trong ánh mắt mang theo sự áy náy, về phía Diệp Lê:
“Nếu Đào Tư thật sự nhảy lầu, chúng ta sẽ áy náy cả đời. Diệp Lê, đám cưới này tạm hoãn, sau này, sẽ bù cho em một lễ cưới hoàn chỉnh.”
Và rồi ta đã đưa ra lựa chọn.
Vì Đào Tư, ta đã bỏ rơi .
Chương 1
Bùi Tự Bạch xong, liền vội vã xoay người rời đi.
Bố mẹ Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy theo sau ta để cứu Đào Tư, bỏ mặc lại phía sau.
Diệp Lê ngồi lặng lẽ trước gương trang điểm, ánh mắt về hướng họ rời đi.
Cô cảm thấy như mình bị ném vào đại dương sâu thẳm, sắp sửa chết đuối.
Lúc này, người dẫn chương trình hối hả chạy vào hậu trường, chỉ thấy dâu một mình ngồi đó.
“Chú rể đâu rồi?”
Diệp Lê mặt mày tái nhợt, quay lại hình bóng mình trong gương, trông như một hề đang diễn độc thoại.
“Anh ta đi rồi, hôn lễ hủy bỏ.”
Giọng khàn đặc, từng chữ như lưỡi dao cứa vào tim.
Đây là lần thứ hai và Bùi Tự Bạch hủy bỏ hôn lễ.
Lần đầu tiên là ba năm trước...
Trong giới ai cũng biết, Bùi Tự Bạch Diệp Lê đến si mê. Hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, hiểu nhau từ khi còn bé.
Anh ta từng vượt qua hai thành phố chỉ để mang cho bát cơm rượu thèm ăn.
Từng bao cả bảng quảng cáo lớn nhất thành phố, cầm hoa tuyên bố của mình với .
Anh ta vì đánh nhau, vì ghen tuông, từng hứa hẹn, từng nguyện thề cả đời bên nhau.
Bạn bè hay trêu ta: “Bùi Tự Bạch, cậu đúng là ‘não đương’ phiên bản chỉ dành riêng cho Diệp Lê.”
Diệp Lê khi đó có một người trai sâu đậm và bố mẹ luôn cưng chiều .
Nhưng đời người rẽ lối vào ba năm trước.
Một tai nạn giao thông đã khiến Diệp Lê trở thành người thực vật.
Bác sĩ rằng có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Bố mẹ và Bùi Tự Bạch như phát điên.
Người ta bảo, nếu không vì Diệp Lê vẫn còn thở, Bùi Tự Bạch có lẽ đã chết theo .
Thời gian đó, ta suy sụp hoàn toàn, ngày đêm uống rượu, như muốn tự hủy hoại chính mình.
Bố mẹ cũng mỗi ngày khóc đến cạn nước mắt, sống không bằng chết.
Cho đến khi Đào Tư xuất hiện.
Một có khuôn mặt giống đến sáu, bảy phần.
Khuôn mặt ấy như một tia sáng cuối cùng níu giữ Bùi Tự Bạch khỏi vực thẳm tuyệt vọng.
Anh ta giữ Đào Tư bên mình, để ta trở thành người thay thế cho Diệp Lê.
Còn bố mẹ Diệp, thấy khuôn mặt giống con mình, liền đặt toàn bộ sự áy náy và thương vào Đào Tư.
Cho đến ba tháng trước.
Người tưởng chừng sẽ mãi không tỉnh lại – Diệp Lê – đã tỉnh dậy.
Bố mẹ vui mừng đến rơi nước mắt, Bùi Tự Bạch hạnh phúc đến phát điên, hứa sẽ bù cho một lễ cưới hoành tráng nhất.
Mọi thứ dường như không khác gì ba năm trước.
Nhưng hóa ra, mọi thứ đã thay đổi từ lâu, trong hơn một nghìn ngày đêm ấy.
Đào Tư cảm thấy mình mất đi tất cả, muốn nhảy lầu tự tử.
Và họ - tất cả - đều chạy đi cứu ta.
Trong phòng trang điểm yên ắng, Diệp Lê nhớ lại vẻ mặt lo lắng của bố mẹ mình khi nãy.
Ngày trước, họ chỉ lo lắng cho như thế.
Từ nhỏ, luôn bố mẹ cưng chiều hết mực, chỉ cần cảm lạnh hay hắt hơi, họ cũng cuống cuồng lo lắng.
Sợ chịu ấm ức ở trường, họ thường xuyên đến thăm.
Bùi Tự Bạch cũng , từ bé đến lớn luôn đặt trong lòng bàn tay, bảo vệ đến mức không ai dám lại gần.
Vậy mà giờ đây, vào ngày cưới, họ lại bỏ rơi .
Đào Tư, liệu có thật chỉ là người thay thế trong lòng họ?
Diệp Lê thay váy cưới, một mình ra ngoài giải thích với khách mời.
Cô gắng gượng giữ thể diện, rằng hôn lễ bị hoãn vì sức khỏe không tốt.
Nhưng lý do ấy chẳng thể thu phục tất cả, những ánh mắt đồng cảm về phía . Diệp Lê buộc mình không để ý.
Sau khi tiễn hết mọi người, biết rằng Đào Tư đã cứu, bị thương phải nhập viện.
Cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đến bệnh viện.
Dù sao đi nữa, ba năm hôn mê, chính Đào Tư đã thay ở bên bố mẹ và Bùi Tự Bạch.
Giờ Đào Tư không cân bằng cảm , điều đó cũng bình thường.
Bố mẹ và Bùi Tự Bạch lo lắng cho ta, cũng là chuyện dễ hiểu.
Diệp Lê tự an ủi bản thân như thế.
Nhưng khi xách theo túi hoa quả đứng trước cửa phòng bệnh, thấy cảnh tượng bên trong, không thể tiếp tục tự dối mình rằng tất cả đều “bình thường.”
Mẹ Diệp ôm chặt Đào Tư trong lòng, mắt đỏ hoe: “Tiểu Tư, con mẹ sợ chết mất! Sau này đừng dại dột nữa, biết không?”
Khuôn mặt Đào Tư, giống đến kỳ lạ, đầy nước mắt, mang theo vẻ tủi thân.
Còn Bùi Tự Bạch không gì.
Anh ta chỉ ngồi bên cạnh, vứt vỏ lựu vào thùng rác. Trên bàn, là một bát lựu đã bóc sẵn.
Diệp Lê cả người run lên.
Những ký ức không hợp thời ập về.
Trước đây, Diệp Lê cũng thích ăn lựu, ghét bóc.
Bùi Tự Bạch sẽ bế vào lòng, bóc từng hạt lựu cho , rồi đút vào miệng .
“Tổ tông, chắc chỉ có em mới khiến cam tâm nguyện phục vụ thế này.”
Nhưng giờ đây, ta bóc một bát lựu cho người phụ nữ khác.
Dù trong phòng là bố mẹ ruột và vị hôn phu từng đến si mê, Diệp Lê vẫn cảm nhận rõ ràng...
Cô giống như một người ngoài cuộc, hoàn toàn lạc lõng.
Chương 2
Cô không thể chịu đựng thêm, ném trái cây ra ngoài cửa, rời đi trong sự lúng túng.
Cuối cùng, Diệp Lê trở về nhà một mình.
Tối hôm đó, bố mẹ và Bùi Tự Bạch đều không trở về.
Mãi đến ba ngày sau, họ mới xuất hiện, lại dẫn theo Đào Tư.
Khi Diệp Lê xuống lầu, thấy Đào Tư đứng sau Bùi Tự Bạch, với ánh mắt e dè.
Cô lập tức cứng người lại.
Bạn thấy sao?