Nhưng không phải.
Ngay lúc tin tức đưa lên truyền thông, tôi đứng dậy vươn vai, gọi điện cho Trần Khỉ: “BW giúp tớ một việc rồi, tiểu thư có rảnh không, đi lộ mặt một chút nhé?”
BW, tên đầy đủ là Beautiful Women — một tạp chí quốc tế danh giá dành riêng cho phụ nữ trên toàn thế giới, chỉ phỏng vấn những người phụ nữ có ảnh hưởng.
Tính đến hiện tại, phụ nữ Trung Quốc từng lên trang BW có: nhà vô địch thế giới, ảnh hậu, nữ doanh nhân lọt Forbes, nhà khoa học, doanh nhân tầm cỡ… Bất kỳ ai cũng là những cái tên người người ngưỡng mộ.
Trần Khỉ giờ đã nổi tiếng toàn cầu, là đại sứ hình ảnh của cả châu Á. BW từng muốn mời chị lên bìa phỏng vấn, chị từ chối.
Lý do cũng khá “xưa như trái đất” — Giám đốc nghệ thuật hiện tại của BW từng là chồng cũ của chị Trần Khỉ, mà hai người ấy ly hôn chẳng mấy êm đẹp, chia tay trong sự cay đắng và bẽ bàng.
Tôi là người gần “drama” nhất, nên cũng ăn nhiều “quả dưa” hơn người khác một chút. Toàn bộ sự việc tóm gọn lại chẳng có gì to tát — Chị của Trần Khỉ một lòng dốc sức cho sự nghiệp gia tộc, trong khi lại kỳ vọng chồng mình chỉ cần an phận đẹp trai ở nhà, lo việc “ hoa cho người ta ngắm”. Còn người chồng thì không chịu cam phận, cứ nhất quyết chứng minh mình cũng có thể tự lập, dựng sự nghiệp riêng.
Đúng là chuyện khiến người ta không khỏi thở dài cảm thán.
Lúc đó, có vẻ Trần Khỉ đang tận hưởng massage, giọng lười biếng mà khoan khoái vang lên trong điện thoại: “Ừm… .”
Tôi bật : “Ơ kìa, chị không từ chối lấy một tiếng à? Hồi trước người ta rầm rộ mời chị, chị còn chẳng thèm suy nghĩ, từ chối cái rụp cơ mà.”
Tôi sợ chị bị tôi dụ dỗ trong lúc đầu óc còn mơ màng, nên nhắc thêm một câu: “Chị biết đấy, ông rể cũ kia vẫn còn chưa rời khỏi vị trí đâu nhé. Chị mà nhận lời phỏng vấn của BW, thế nào cũng phải tiếp với ông ta.”
Bên kia đầu dây bỗng phát ra tiếng “đùng”, như thể có vật gì đó bị đá rơi khỏi giường. Ngay sau đó, giọng chị trở lại vẻ lười nhác quen thuộc: “Nếu chị không nhận, thì em trả nợ nhân với BW kiểu gì đây?”
Thật ra chuyện này tôi đã tính toán từ sớm. Tôi cũng không đến mức quá tệ — Lý lịch cuộc đời tôi tuy chưa đủ để lên ấn phẩm chính của BW, để xuất hiện trên phụ trang, khoe chút thanh thế, vẫn là chuyện có thể.
Làm ăn mà, chuyện với người ta thì phải tung ra chút thứ đủ để hù dọa hoặc dụ dỗ. BW vốn biết tôi và Trần Khỉ có mối quan hệ thân thiết, nên tôi cũng thuận nước đẩy thuyền, nổ nhẹ một chút rằng tôi có thể giúp họ nối dây liên lạc.
Tôi không trả lời ngay, thì bên kia đã tiếp: “Em cũng xem như là em chị rồi, giúp em một chuyện nhỏ xíu thế này, không có gì to tát đâu.”
Chị như mệt rồi, ngáp một cái thật dài, rồi cúp máy.
8
Tôi là em kết nghĩa của Trần Khỉ. Nhận cha mẹ ấy cha mẹ nuôi là khi tôi hai mươi lăm tuổi.
Khi đó, tôi đã để ý đến Lục Tân Nam, mà ta cũng sẵn lòng đến với tôi. Chỉ có điều — ngoại trừ ông cậu của ta, cả nhà họ Lục không ai xem trọng tôi cả.
Vậy là Trần Khỉ liền bảo cha mẹ mình nhận tôi con nuôi. Khi ấy :
“Gia thế nhà họ Trần chúng tôi, không sánh với nhà họ Lý của Lý Khiêm Tự, với nhà họ Lục thì… em đúng là gả đi có phần thiệt thòi đấy.”
Coi như giúp tôi lấy lại thể diện.
Cha mẹ cũng không phản đối gì. Đến đây tôi chỉ có thể cảm thán — Tầm của người thành công, lúc nào cũng sắc bén đến đáng nể.
Trần Khỉ lăn lộn trong giới giải trí, không thể tránh khỏi những chuyện nhơ bẩn. Mà cha mẹ ấy thì xót con, không nỡ để phải vấy bẩn đôi tay mình, nên đành phải mượn một lưỡi dao.
Họ nâng đỡ tôi, đẩy tôi lên vị trí cao, để tôi trở thành lưỡi dao ấy, thay họ dọn đường cho con . Đến lúc xảy ra chuyện, chỉ cần đá tôi ra xa, thì với họ, chẳng tổn gì nhiều.
Mặc dù rõ ý đồ của cha mẹ Trần Khỉ, tôi cũng không hề oán trách.
Dù gì đi nữa, lưỡi dao như tôi, có thể thấy ánh sáng, dính chút máu, còn hơn là nằm trong vỏ, rỉ sét mục nát.
Huống hồ, họ còn chịu cung cấp… đá mài.
Sau khi Hạ Mẫn ly hôn thành công, Lục Tân Nam như không thể chờ thêm một giây nào, lập tức liên lạc với tôi, muốn tái hôn.
Thật sự rất phiền.
Tôi cứ dây dưa mãi gần nửa tháng.
Mà đúng lúc này, danh tiếng của Hạ Mẫn ngày càng leo cao, liên tục các nguồn tài nguyên tìm đến, giờ trông chẳng khác nào một tiểu nhân đắc chí.
Tôi chọn một ngày trời quang nắng đẹp, hẹn Lục Tân Nam đến cục dân chính.
Từ bãi đỗ xe đến cổng cục chỉ khoảng năm trăm mét — rất gần. Tôi cố ý đi tụt lại phía sau, lặng lẽ quan sát ta chậm bước chờ tôi theo kịp, đôi vai từng chút từng chút trở nên căng cứng.
“Hôm nay có xem hot search không?” Tôi chằm chằm vào sau đầu ta, hỏi.
Lục Tân Nam không quay đầu lại, chỉ : “Anh không thích xem Weibo.”
Tôi tiếp tục: “Xem thử đi, biết đâu hôm nay có cái gì khiến quan tâm đấy.”
Lúc này mới quay lại. Chân mày cau chặt, trong mắt ánh lên vài tia buồn bã. Anh tôi, giọng như đang cầu xin: “Làm xong thủ tục rồi xem.”
Tôi đưa tay ra khỏi túi áo, giơ lên cho xem — bên trong trống trơn.
“Tôi không mang theo chứng minh thư.” Tôi , “Không thủ tục tái hôn đâu, tôi lừa đấy.”
Ngay lúc này đây, Hạ Mẫn hẳn đang bị chửi rủa tơi bời trên mạng xã hội.
Năm đó khi còn đi học, ta vì muốn nổi tiếng mà chủ câu dẫn trưởng khoa, sau khi quen một con sao nhí, liền quay ngoắt 180 độ, vu oan cho trưởng khoa ép buộc mình.
Cậu ấm kia vì mù quáng , ra tay đánh người, bị vướng vào kiện tụng, mất mặt đến tận xương tủy. Về sau, để cưới chồng cũ, ép vợ trước của ta phải sẩy thai.
Mấy chuyện thế này, muốn đào ra với tôi… thật sự quá dễ dàng.
Đây cũng chính là những thứ tôi đã chuẩn bị phanh phui từ sớm — từng chuyện, từng việc, đủ để cư dân mạng lăng trì Hạ Mẫn cả vạn lần.
Tôi tin rằng lúc này, BW hẳn đã bắt đầu đề cập việc hủy hợp đồng với ta, và ta sẽ phải trả một khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù.
“Tại sao?” Lục Tân Nam run run môi hỏi tôi. “Cho dù không giúp ta ly hôn, thì em cũng có thể đối phó với ta mà, đúng không? Tại sao còn bắt chuyện thừa thãi này?”
Xem ra, ta đã thấy hot search rồi.
Mấy tháng trước, khi với tôi rằng đã chuyển vụ của Hạ Mẫn cho người khác, tôi từng nghĩ — vì Trí Trí, nếu phải tái hôn với Lục Tân Nam, cũng không sao cả.
Dù gì, mười mấy năm sống chung, bên nhau cũng không đến nỗi tệ. Bỏ qua chuyện Hạ Mẫn, Lục Tân Nam vẫn luôn là người chồng mang lại giá trị cảm cho tôi. Anh biết quan tâm, biết lắng nghe, biết dịu dàng đúng lúc — một người chồng hợp chuẩn.
Nếu như người chọn để tiếp nhận vụ án đó không phải là Chu Tần.
Chu Tần, học trò của — mới vào văn phòng chưa một năm. Một người như thế, có thể trông cậy gì chứ? Rốt cuộc, chuyện của Hạ Mẫn vẫn phải quay về tay xử lý.
Ghê tởm.
Thật sự… ghê tởm.
Tôi nhún vai với , nở một nụ rạng rỡ: “Là việc có đầu có cuối mà. Em chẳng phải là đang giúp … hoàn thành cho trọn đấy sao?”
Việc Lục Tân Nam có luật sư ly hôn cho Hạ Mẫn hay không, thật ra không ảnh hưởng mấy đến kế hoạch của tôi.
BW chỉ cần đưa ra một nhành ô liu — kiểu đề tài “người phụ nữ bất hạnh trong hôn nhân kiên cường tự lập”, thì Hạ Mẫn chắc chắn sẽ nhào tới nhận ngay.
Một là, BW là tạp chí mang tầm quốc tế, biết đâu còn mở ra con đường danh tiếng ở nước ngoài.
Bạn thấy sao?