Khi Luật Sư Ly [...] – Chương 3

4

Tôi gặp Lý Khiêm Tự lần đầu vào đầu học kỳ hai năm hai đại học. Sau thất bại trong lần khởi nghiệp đầu tiên, tôi bắt đầu dồn toàn bộ sức lực để cày điểm số, hy vọng bảng tổng kết sẽ trông đẹp đẽ hơn chút.

Tôi thi từ một thị trấn nhỏ lên tới Bình Kinh. Tôi từng tận mắt chứng kiến sự trang nghiêm, vĩ đại của thành phố này, cũng từng thấy những cảnh ăn chơi trác táng đến choáng ngợp. Tôi từng thấy những người xung quanh mình xuất sắc vượt trội, cũng từng thấy có người sinh ra đã ở vạch đích.

Ở nơi mà khắp nơi đều có thể đào vàng như thế này, điểm thi đại học mà tôi từng tự hào — căn bản chẳng đáng là gì.

Tôi muốn ở lại Bình Kinh. Nhưng tôi biết rõ, nếu chỉ dựa vào việc chăm chỉ học hành, rồi ra trường kiếm một công việc bình thường, thì nhiều lắm cũng chỉ có thể sống ở đây — ăn no, có chỗ ở — thế thôi.

Nhưng tôi muốn nhiều hơn thế. Tôi muốn cắm rễ nơi này, đời đời kiếp kiếp, sinh sôi phồn thịnh.

Vì mấy phần điểm lẻ trong đánh giá rèn luyện, tôi xách laptop đến hội trường trước cả tiếng đồng hồ để giành chỗ ngồi cho một buổi tọa đàm. Buổi tọa đàm hôm đó nghe là do một nhân vật máu mặt trong ngành đến chuyện. Dù đến sớm tận bốn mươi phút, chỗ ngồi cũng đã gần như chật kín.

Tôi khom lưng, len lỏi tìm một chỗ ngồi ở rìa, mở laptop ra — trên đó chi chít những phân tích và nhận định của tôi về thị trường chứng khoán. Tôi đang tự học cách đầu tư cổ phiếu.

Lý Khiêm Tự ngồi ngay cạnh tôi. Anh ăn mặc cực kỳ giản dị, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Ánh đèn trong hội trường không sáng lắm, đến cả đôi mắt cũng khó mà rõ.

Diễn giả trên sân khấu chuyện đầy khí thế, mà tôi ở dưới thì nhíu mày, hết vẽ vẽ rồi lại gạch gạch lên màn hình máy tính.

Bất chợt, Lý Khiêm Tự nghiêng người sát lại gần tôi, giọng trầm thấp mang theo từ tính: “Sinh viên Học viện Thương mại mà cũng đi nghe tọa đàm khảo cổ à?”

Tôi ngẩng lên liếc ta một cái — bịt kín mít từ đầu đến chân — rồi nhanh chóng cúi đầu tiếp tục viết: “Khoa Toán, cày điểm.”

Anh ta đan hai tay đặt trên đầu gối, dường như có chút hứng thú với câu trả lời của tôi: “Khoa Toán à… định hướng luận văn tốt nghiệp là gì?”

Tôi cáu kỉnh đáp: “Mới năm hai. Tự mày mò chơi thôi.”

Buổi tọa đàm kết thúc, ta đưa cho tôi một tấm danh thiếp. Trên đó là dòng chữ dập nổi mạ vàng: 【Lý Khiêm Tự】

Về đến ký túc xá, tôi thử tìm cái tên này trên mạng chẳng tra ra gì. Tấm danh thiếp bị tôi tiện tay ném thẳng vào thùng rác.

Lần thứ hai tôi gặp lại Lý Khiêm Tự là vào cuối kỳ.

Một giáo sư trong lĩnh vực sinh học của trường bất ngờ đăng bài trên Nature, tạo nên cơn sốt lớn. Trường lập tức tổ chức chuỗi tọa đàm suốt một tuần, không chỉ sinh viên của Đại học Kinh Đô mà cả đám sinh viên từ các trường đại học khác trong Bình Kinh cũng chen lấn tìm cách vào nghe.

Tôi đến sớm để giữ chỗ. Lý Khiêm Tự lại xuất hiện, vẫn ăn mặc giản dị như lần trước, hai tay đút túi quần, đi thẳng về phía tôi, vừa đến nơi liền hỏi: “Không nghiên cứu chứng khoán nữa à?”

Lần này ta chỉ đội mũ lưỡi trai. Tôi ngước khuôn mặt — nhã nhặn, hòa nhã, ngũ quan không tính là quá nổi bật lại rất sắc nét. Đôi mắt đào hoa thấp thoáng ý , khiến người ta có cảm giác như đang ta nhẹ nhàng thấu, chứa đựng ý dịu dàng.

Khí chất của một con người là thứ kỳ lạ lắm. Ví như một người có ngũ quan bình thường, khi đi cùng phong thái và sự giáo dưỡng, thì vẻ ngoài cũng tự nhiên trở nên thu hút hơn vài phần.

Tôi gương mặt bình thản như gió mây của Lý Khiêm Tự, sự tự tin nuôi dưỡng bởi tiền tài và gia thế, trong lòng nghĩ: 【Lại là thiếu gia nhà nào đây.】

Sau đó, tôi bắt đầu chủ tiếp cận Lý Khiêm Tự.

Tấm danh thiếp kia sớm đã bị xe rác chở đi, thế là tôi tự mình xin lại cách liên lạc từ ta, lấy một cái cớ hết sức gượng gạo: “Anh rành thị trường chứng khoán hả? Khi nào rảnh chuyện chút nha?”

Lúc đó tôi đã kiếm một khoản kha khá nhờ đầu tư cổ phiếu, người mang theo khí chất rõ mồn một của một kẻ mới phát tài.

Tôi tiếp cận ta là vì nghĩ — biết đâu sau này ta sẽ là một mắt xích trong mạng lưới quan hệ của tôi ở Bình Kinh.

ta cảm thấy tôi thú vị, hay chỉ ham mê sắc đẹp của tôi — thì đó đều là chuyện không thể tránh khỏi trên con đường tôi theo đuổi danh lợi.

Không có ta, cũng sẽ có người khác. Xem như là một bài học nhập môn để tôi quen với việc quan sát lời , thái độ của giới con ông cháu cha như .

Nhưng suy nghĩ đó, không duy trì bao lâu.

Kỳ thi cuối kỳ lần lượt kết thúc, cùng phòng tôi dần dần về quê nghỉ Tết. Trong ký túc xá chỉ còn lại tôi và một tiểu thư nhà giàu bên Học viện Thương mại. Cô tiểu thư này không may mắn cho lắm, lúc phân phòng ký túc lại bị sắp xếp ở chung với ba sinh viên Toán học.

Nhưng vị tiểu thư kia dường như chẳng mấy bận tâm. Ngày nào cũng trang điểm xinh đẹp đi học, rảnh rỗi thì ra ngoài dạo chơi, thường xuyên không về ký túc xá ngủ. Gần đây lại ngoan ngoãn nằm lì trong phòng, tôi cứ tưởng là vì kỳ thi cuối kỳ, ai ngờ đâu là vì ấy không muốn về công ty nhà mình thực tập trong kỳ nghỉ đông, cũng chẳng muốn sau khi tốt nghiệp sẽ kế thừa sản nghiệp gia đình — ấy quyết định liều mình bước chân vào giới giải trí.

Trong quãng thời gian tiếp với Lý Khiêm Tự, tôi đã thu không ít lợi ích. Anh ta không phải kiểu công tử bột chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, ngược lại, năng lực của ta tuyệt đối thuộc hàng đỉnh cao trong kim tự tháp xã hội.

Chỉ một câu gợi ý nhẹ của , số tiền tôi đầu tư vào thị trường chứng khoán đã nhân đôi.

Tôi muốn học hỏi thêm nhiều thứ từ — mà muốn có gì, thì luôn phải trả giá. Thế là sau đó, tôi bắt đầu trang điểm kỹ càng, đi hẹn hò với Lý Khiêm Tự. Mặc dù, người đàn ông này chưa từng đưa tôi đến nhà hàng Tây sang trọng, du thuyền lộng lẫy hay mấy quán bar ánh sáng lờ mờ mập mờ ám muội.

Anh dẫn tôi đi đánh bi-a, bắn cung, trượt tuyết, cưỡi ngựa, chơi golf.

Toàn là những môn thể thao mà trước đây tôi hiếm khi có cơ hội tiếp .

Cũng tốt thôi — người có tiền đều thích chơi mấy thứ đó. Học theo cũng chẳng có gì xấu.

Nhưng điều tôi muốn không phải là ăn chơi. Tôi muốn là năng lực. Vậy mà chỉ dạy tôi đúng một lần, đã khiến tôi như ngồi trên đống lửa, vừa gãi đầu vừa vò tai, nôn nóng muốn hiểu thêm.

Tôi thẳng thắn đề nghị dạy tôi nhiều hơn. Anh không trả lời, chỉ dẫn tôi đến một buổi đấu giá trang sức.

Trang sức có giá khởi điểm thấp nhất cũng đã là bảy con số. Liên tục có những món bị đấu giá thành công, mà Lý Khiêm Tự không hề có ý định ra giá. Tôi liếc — gương mặt đầy ung dung, như đang xem một vở kịch sân khấu. Anh chỉ cần ngồi dưới khán đài, một khán giả, thế là đủ.

Nhưng tôi muốn thử . Tôi muốn biết rốt cuộc ta có bản lĩnh đến mức nào.

tôi hỏi : “Không có món trang sức nào khiến hứng thú sao?”

Anh ngẩng đầu tôi — hiếm khi, tôi thấy trong ánh mắt lóe lên một tia xâm lược.

“Nếu em thích cái nào, cứ tự mình đấu giá.” Anh thản nhiên đáp, nhẹ bẫng như gió thoảng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...