Trước khi rời Cảng Thành, cậu ấy ôm tôi một cái.
“Diện Hòa, những gì cậu có bây giờ, là điều cậu thật sự mong muốn chứ?”
“Phải.” Tôi gật đầu không chút do dự.
“Tớ chỉ có một mong ước — đó là mẹ tớ còn sống, bình an vô sự.
Đây là chấp niệm duy nhất trong lòng tớ.”
Sự xuất hiện của tôi đã khiến không-thời gian bị xáo trộn, tạo ra hiệu ứng cánh bướm.
Và tôi đã đạt kết quả mình mong muốn.
Vì , tôi không còn điều gì phải tiếc nuối.
Tôi không thể tưởng tượng nổi còn điều gì có thể hoàn hảo hơn nữa.
Tất cả mọi thứ, đã là cái kết tốt nhất rồi.
“Được rồi…”
Triệu Kinh Tuấn khổ một tiếng.
“Tớ quay về Kinh Bắc.”
Cậu ấy tôi, không còn cố chấp nữa.
“Nếu cái giá để cậu viên mãn là quên tớ đi, thì tớ chấp nhận —
miễn là cậu sống tốt.”
Cổ họng tôi bỗng nghẹn lại,
tôi quay mặt đi.
Gió lùa qua mặt, mang theo chút lạnh buốt.
Tôi lập tức thấy tỉnh táo hơn nhiều.
“Quên hết những điều khiến cậu canh cánh trong lòng đi.”
Tôi .
“Triệu Kinh Tuấn, tớ không hận cậu.”
“Tớ nghĩ, nếu một ngày nào đó ký ức quay trở lại,
tớ cũng sẽ không hận cậu.”
Cùng lắm là… quá đau lòng mà thôi.
“Tại sao?” Triệu Kinh Tuấn vội hỏi.
“Bởi vì trên đời này, người hiểu rõ bản thân tớ nhất… chính là tớ.”
“Nếu một người không thực sự tốt, nếu người đó không thật lòng tớ…
thì tớ sẽ không người ấy, càng không bước vào hôn nhân với họ.”
“Có thể sau cùng sẽ thành hận. Nhưng trước khi hận, chắc chắn từng đến bất chấp tất cả.”
Năm tôi mười tám tuổi, bố mẹ tổ chức một buổi lễ thành niên thật long trọng cho tôi.
Bố tôi gửi thiệp mời khắp cả nước,thậm chí còn mời cả những học ở nước ngoài về dự — chuyên cơ, lo chỗ ở đầy đủ.
Vài năm trước, mẹ tôi cuối cùng cũng đạt ước nguyện —trở thành một người phụ nữ quyền lực và nổi tiếng.
Lần thứ hai Hắc cầu hôn, mẹ đã gật đầu đồng ý.
Từ hôm đó, tôi lại có một người cha.
Bữa tiệc sinh nhật lần này của tôi là do chính Hắc đứng ra chuẩn bị.
Tôi từ lâu đã xem là cha ruột của mình rồi.
Hôm kia, Triệu Kinh Tuấn gọi điện cho tôi, hỏi liệu cậu ấy có thể tham dự tiệc trưởng thành của tôi không.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi không từ chối:
“Nếu lấy danh nghĩa bè, thì dĩ nhiên là .”
Chú Hắc đứng bên cạnh tôi,
giới thiệu đứa con cưng từ trên trời rơi xuống này với tất cả đối tác ăn của ông.
Những bậc tiền bối lớn hơn tôi cả mấy chục tuổi đều chủ đến cụng ly, khiến tôi có hơi choáng ngợp.
“Ba à, không cần phải… rình rang đến đâu.”
Chờ mọi người rời đi hết, tôi ghé lại thì thầm.
“Chuyện này… có phải hơi phô trương quá không?”
“Đúng , Diện Hòa đúng đấy. Dù sao họ cũng là bậc trưởng bối, không nên để họ chủ đến mời rượu con.”
Mẹ tôi đứng cạnh Hắc cũng lên tiếng.
“Sợ gì chứ?”
Chú Hắc quay sang mẹ, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
“Con bảo bối của hai nhà chỉ có một, cưng chiều một chút thì sao?”
“Mai này, sản nghiệp của nhà họ Hắc và nhà họ Trần đều sẽ giao vào tay Diện Hòa.
Con bé hoàn toàn xứng đáng.”
“Mộng Đường, những gì có, sẽ cho hai mẹ con em những điều tốt nhất.”
Lúc này, một đối tác ăn của ba bước tới bắt chuyện.
Tôi thấy bọn họ nhanh chóng kéo câu chuyện về phía tôi,rồi Hắc lại tiếp tục “nổ” tôi như người phi thường khiến tôi ngượng quá phải rút lui.
Dù đúng là tôi đã giành học bổng toàn phần của Harvard,tự tay thành lập quỹ học bổng,
nghe Hắc tự hào kể về mình như , tôi vẫn thấy hơi xấu hổ.
Những lời khen đó, tôi chưa từng nhận từ người cha ruột của mình.
Tình cảm mà Hắc dành cho tôi, còn tốt hơn người cha có cùng huyết thống gấp trăm, gấp ngàn lần.
Khi Triệu Kinh Tuấn cùng mẹ bước vào đại sảnh, tôi vô nghe cuộc trò chuyện của họ.
“Quả là tiệc trưởng thành của con nhà họ Hắc…
Trên cả nước cũng chẳng mấy ai tổ chức tiệc long trọng thế này.
Con nhà họ Hắc, đúng là xứng đáng với quy mô đó…
Giá mà sau này con có thể kết hôn với con bé thì tốt biết bao…”
Vài người bác quen mặt lên, rồi không ngại lên tiếng:
“Cũng chỉ là nhà họ Triệu ở Kinh Bắc thôi, sao có thể mơ với tới?”
“Đúng thế, nghĩ quá xa rồi đấy.
Nhà họ Triệu ở Kinh Bắc à, đến rể nhà họ Hắc còn chưa chắc nhận kia kìa…”
Mẹ của Triệu Kinh Tuấn là người phụ nữ trẻ trung, thanh lịch.
Nghe đến đó, nét bình thản ban đầu cũng không giữ nổi nữa,
thậm chí còn lộ rõ vẻ e dè.
Sắc mặt của Triệu Kinh Tuấn cũng bắt đầu thay đổi.
Tôi ra — cậu ấy đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Cố tỏ ra vững vàng.
Không muốn mất mặt.
Không muốn bị người ta coi thường.
Tôi không hiểu vì sao, cảm giác đó… quen lắm.
Cứ như tôi có thể đọc hết những suy nghĩ cẩn trọng của cậu ấy chỉ qua ánh mắt.
Mẹ của Triệu Kinh Tuấn cố gắng gượng,vừa chuyện với mấy người bác đó, vừa tự hạ thấp mình.
Tôi biết nhà họ Triệu ở Kinh Bắc.
Cũng xem là gia tộc có tiếng.
Nhưng phải công bằng mà , quả thực vẫn chưa thể so với nhà họ Hắc.
Dù , đó không phải là lý do để bị coi thường.
Tôi không thích những lời lúc nãy.
Tôi càng không thích việc của tôi bị xem thường, bị dè bỉu.
Tôi bước lên phía trước, thẳng:”Các , các bác, Triệu Kinh Tuấn là rất thân của cháu.
Cháu không thích nghe những lời xem thường cậu ấy như …”
Triệu Kinh Tuấn ngơ ngác quay đầu tôi.
Cho đến khi mấy người kia vội vàng xin lỗi cho qua chuyện,cậu ấy vẫn cứ tôi không chớp mắt.
Kinh ngạc, mơ hồ — hiện rõ trên gương mặt cậu ấy.
Chờ đến khi không còn ai xung quanh, Triệu Kinh Tuấn bước đến cạnh tôi:
“Diện Hòa, không ngờ cậu lại đứng ra bênh vực tớ.”
Tôi bật :
“Chẳng phải chúng ta là sao?”
“Đứng về phía bè, chẳng phải là điều cơ bản nhất à? Có gì mà cảm ?”
Triệu Kinh Tuấn đứng như bị sét đánh, ngây ngốc tại chỗ.
Cậu ấy ngơ ngác hỏi tôi:
“Vậy… chỉ cần bênh vực, mới chứng minh là mình quan tâm sao?”
Tôi không chút do dự:
“Hễ đã quan tâm, thì nhất định sẽ bảo vệ.”
“Tớ coi cậu là , thì đương nhiên không thể để ai bắt nạt cậu ngay trong chính buổi tiệc của tớ.”
Giọt nước mắt của Triệu Kinh Tuấn bất ngờ rơi xuống.
Cậu ấy khẽ :
“Diện Hòa, xin lỗi cậu.”
“Nói thật… tớ đã quá muộn rồi. Quá muộn mới hiểu điều này.”
Lần này đến lượt tôi thấy hoang mang:
“Cậu đâu có gì sai với tớ, tại sao phải xin lỗi?”
Nhưng Triệu Kinh Tuấn lại không trả lời trực tiếp, nét mặt đầy day dứt:
“Ở một không gian khác, tớ từng rằng tớ cậu.
Nhưng khi người khác coi thường cậu, tớ chưa từng lên tiếng phản bác.”
“Tớ rằng tớ cậu, tớ chưa từng nghĩ đến cảm của cậu, khi bị người khác xem thường, liệu có thấy bất lực hay không.”
“Tớ rằng tớ cậu, tớ chỉ biết theo cách của riêng mình, mà chưa từng hỏi, cậu thật sự cần điều gì, muốn điều gì…”
Tôi đứng yên tại chỗ, bất giác chìm vào suy nghĩ.
Có hình ảnh nào đó, mơ hồ thoáng lướt qua trong đầu.
Ngoại truyện · Góc của Triệu Kinh Tuấn
Đứng trước mặt Diện Hòa, tôi rằng tôi nợ ấy một lời xin lỗi.
Nhưng lại tôi với vẻ ngơ ngác, hỏi ngược lại: “Vì sao?”
Thế tất cả… tôi biết sao cho rõ đây?
Tôi chỉ muốn quay về năm chúng tôi ly hôn, tự vả cho mình một cái thật đau.
Chỉ đến giây phút này, tôi mới thật sự hiểu.
Khi thật lòng quan tâm một người, nhất định sẽ không để họ chịu tổn thương.
Nhưng tôi đã gì?
Khi mẹ tôi tự cho mình là người cao quý, khinh thường Diện Hòa, luôn tìm cách bắt bẻ,
tôi chỉ biết đau lòng, chỉ biết cãi nhau với mẹ,
chứ chưa từng thật sự kiên quyết — dẫn Diện Hòa rời khỏi căn nhà đó…
Khi Diện Hòa bị người thân, bè của tôi coi thường,tôi chỉ nghĩ đến việc giúp hòa nhập với gia đình, với các mối quan hệ của tôi,
chứ chưa từng hỏi một câu vào đêm khuya:
“Em có thấy ấm ức không?”
Mẹ tôi — người đàn bà cay nghiệt, háo danh lại đầy tự ti —trước những người nghèo hơn thì hống hách, xem thường, khi đối diện với người giàu có hơn lại khúm núm, quỵ lụy, một lòng muốn trèo lên.
Tôi biết rõ mẹ là người thế nào, vẫn để Diện Hòa sống trong căn nhà cũ kỹ đó,
để ấy chịu đựng sự ngột ngạt và tủi hờn mỗi ngày.
Tôi hận chính mình.
Và tôi cũng nhận ra — đúng là tiền bạc có thể nuôi lớn một con người.
Ngày xưa, khi Diện Hòa còn là con của Thẩm Tịch Sơn,
ấy luôn bị chèn ép, bị bắt nạt.
Tôi đã mất rất nhiều thời gian mới khiến ấy một lần nữa lại thế giới này.
Nhưng giờ đây, Diện Hòa là con nhà họ Hắc.
Từ khoảnh khắc ấy chính thức trở thành con nuôi hợp pháp của ông Hắc,
sẽ có vô số ánh mắt ngưỡng mộ, khen ngợi hướng về phía .
Vì , Diện Hòa của tôi bây giờ sẽ không còn bất lực nữa,cũng sẽ không buồn vô cớ.
Cô ấy điềm đạm, khí chất rạng rỡ,mỗi nụ , mỗi cái nhíu mày đều khiến người ta phải ngước .
Và cũng chính lúc này, tôi mới thật sự hiểu…
Khi đứng trước những người giàu có và quyền lực hơn mình, con người ta sẽ sinh ra cảm giác tự ti.
Trước đây, mẹ tôi luôn ỷ vào việc gia đình có tiền để chế giễu người khác.
Nhưng ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người.
Một khi mở rộng tầm ra khắp cả nước, nhà họ Triệu của chúng tôi — thật ra cũng chẳng là gì to tát.
Chắc mẹ tôi chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày bà ấy — và cả đứa con trai bà thương — cũng trở thành trò trong mắt người khác.
Cũng đúng thôi, dao không đâm vào thân thì chẳng ai biết đau là gì.
Chỉ khi chính mình rơi vào hoàn cảnh thấp kém, tôi mới thật sự hiểu,
trong sáu năm hôn nhân với tôi, Diện Hòa đã phải chịu đựng bao nhiêu uất ức.
Trong một khoảnh khắc mơ hồ, tôi đứng yên tại chỗ, tự hỏi chính mình:
Tôi từng ước rằng Diện Hòa sẽ sống tốt. Sẽ mãi mãi sống tốt.
Vậy thì bây giờ — điều ước đó chẳng phải đã thành hiện thực rồi sao?
Nếu tôi từng mong ấy hạnh phúc, việc ấy có còn ở bên tôi hay không… còn quan trọng gì nữa?
Điều Diện Hòa cần là sự trọn vẹn, là sự buông tay.
Chứ không phải đầy cố chấp mà tôi vẫn tưởng là đúng.
Sau một hồi lâu, tôi thở dài, rồi lại hỏi Diện Hòa câu mà tôi từng hỏi:
“Diện Hòa, cuộc sống bây giờ… có phải là điều em thật sự mong muốn không?”
Cô ấy đứng trên bục cao, đảo mắt một vòng, rồi ánh dừng lại ở phía cha mẹ mình.
“Như thấy đấy — đây chính là cuộc sống mà em muốn.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Nhìn vào đôi mắt rạng ngời của ấy, cuối cùng tôi cũng thuyết phục bản thân — học cách buông bỏ.
“Tôi… buông tay.”
Câu ấy, tôi đã phải chuẩn bị tinh thần rất lâu mới có thể thốt ra.
Giọng tôi có phần đột ngột, khiến Diện Hòa lúc đầu còn chưa kịp hiểu.
Và rồi, cuối cùng, hai ánh mắt đối diện nhau.
“Trần Mộng Đường, bây giờ em hài lòng chưa?”
“Còn …”
“Có thể buông bỏ, là tốt rồi.”
Tim tôi nhói lên một cái.
Đầy tiếc nuối và không cam lòng.
Môi Diện Hòa khẽ .
Cô ấy —Triệu Kinh Tuấn, em không còn là ấy nữa.
Bây giờ em là Hắc Diện Hòa, không phải Thẩm Diện Hòa.
Những điều , em chưa từng trải qua cùng .
Hãy quay về thế giới của .
Quay về với dòng thời gian thuộc về .
Hãy mang sự day dứt của … bù đắp cho đúng người cần bù đắp.
Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng cũng nở một nụ nhẹ, buông lời:
“Được.”
(Hoàn toàn văn)
Bạn thấy sao?