Khi Luật Hôn Nhân [...] – Chương 4

11

Đêm khuya ở Bến Long Quy.

Tôi khoác áo choàng dài, bước đi giữa gió lạnh.

Chiều nay, tôi vừa dùng bữa với đại diện của vài công ty vận tải, đồng thời ký kết hợp đồng.

Từ giờ trở đi, những bến tàu nhỏ quanh đây sẽ tích hợp vào hệ thống vận hành của Bến Long Quy.

Và đó — chỉ mới là bước đầu tiên.

Hiện tại tôi còn sở hữu nhiều bến cảng khác.

Nhưng Bến Long Quy vẫn là nơi mang về lợi nhuận cao nhất.

Tàu hàng neo đậu không ngớt.

Các container luôn tấp nập ra vào.

Hắc Minh Đình đi chậm hơn tôi một đoạn, chẳng mấy chốc đã tụt lại phía sau.

Anh tăng tốc để bắt kịp:

“Mộng Đường, em đi nhanh quá, theo không kịp luôn.”

“Giờ thì, cả Cảng Thành ai mà chẳng em có khí chất giống cha em.”

Anh buông một câu đầy cảm khái.

“Không.” Tôi quay đầu .

“Vẫn chưa đủ. Em chưa đạt tới kỳ vọng của bản thân.

Em phải đi nhanh hơn nữa… mới có thể theo kịp bước chân của .”

Hắc Minh Đình bật .

Anh là người thông minh.

Nhiều chuyện, không cần phải thẳng ra.

“Thật ra không cần đâu.”

Giọng không lớn, gần như bị gió biển cuốn đi.

Tóc cũng đã bị gió đêm thổi rối tung.

Gió biển về đêm, luôn mang theo cái lạnh len vào da thịt.

“Cảm ơn em đã giúp đưa công nghệ mới về. Để đáp lại, mảnh đất thương mại ở phía Bắc, đã cho người sang tên sang em rồi.”

Hắc Minh Đình cởi áo vest, khoác lên vai tôi:

“Mộng Đường, tất cả những gì của , cũng là của em.

Hà tất phải khách sáo như ?

Anh chỉ cho em thông tin liên lạc của công ty đó thôi, còn mọi việc, từng chi tiết một đều do chính em tự mình thương thuyết.

Mảnh đất phía Bắc đó… quá quý giá rồi.”

“Bởi vì… hiện tại em không muốn nợ điều gì cả.”

Tôi vừa mới bước ra khỏi một cuộc hôn nhân.

Tôi không muốn bước vào một mối quan hệ mới khi bản thân chưa có gì trong tay.

Đó vừa là sự vô trách nhiệm với con tôi, cũng là sự vô trách nhiệm với chính bản thân mình.

Điều tôi muốn bây giờ, là khiến mình mạnh mẽ hơn trước đã.

Trong những ngày đối đầu với Thẩm Tịch Sơn, có thể nhiều người cho rằng tôi đã “lật kèo” thành công.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Còn xa mới đủ.

Trên đời này, chẳng có điều gì thực sự có giới hạn.

Lòng mình rộng đến đâu, thì thế giới của mình sẽ rộng đến đó.

Trước khi tìm lại con người Trần Mộng Đường của ngày xưa,Tôi sẽ không dễ dàng bước vào , cũng sẽ không hứa hẹn gì với bất kỳ ai.

12

Suốt ba tháng trời, tôi và Thẩm Tịch Sơn vẫn giằng co không dứt.

Đến lần thứ năm ta tìm đến tôi, tôi quyết định: đã đến lúc kết thúc.

Gọi điện cho cảnh sát trưởng từ phòng việc xong, tôi bước ra phòng khách, ngồi xuống đối diện với Thẩm Tịch Sơn:

“Cho xem vài thứ nhé?”

Thẩm Tịch Sơn khẩy, mặt đầy khinh thường.

Nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt ta đã không còn bình tĩnh nữa.

“Năm 1965, hối lộ cảnh sát biển lần đầu tiên.

Tôi có chữ ký của đây.”

“Tháng 8 năm 1967, nhờ người cầu nối,

hợp tác với một nhân vật chủ chốt trong thương hội lớn thứ hai của Cảng Thành,

để thâu tóm lô hàng với giá rẻ một cách trắng trợn…”

“Năm 1969 là năm hành điên cuồng nhất. Năm đó…”

“Đủ rồi!”

Thẩm Tịch Sơn gằn giọng cắt ngang tôi:

“Những thứ này rốt cuộc lấy từ đâu ra?

Trần Mộng Đường, rốt cuộc đã điều tra tôi những gì?”

“Tại quá keo kiệt, quá độc ác, chuyện xấu gì cũng dám , không chừa đường sống cho ai.”

Tôi thẳng vào mắt ta:

“Anh đã dám sai A Long những chuyện đó, thì tại sao không dám nhận?”

“Năm đó, để tiết kiệm tiền , đã dàn dựng một vụ tai nạn, định khiến A Long biến mất hoàn toàn…”

“Nhưng A Long sớm đã nhận ra con người là thế nào.

Khi từ chối trả phần tiền còn lại, để mẹ cậu ta chết bệnh trong bệnh viện, thì cậu ấy đã không còn tin nữa rồi.”

“Trước lần gặp cuối cùng, A Long đã thu thập hết bằng chứng để lại, giao lại cho cha cậu ấy và sắp xếp đi trốn ở quê.”

“Thẩm Tịch Sơn, cứ tưởng A Long chết rồi là xong chuyện, có thể an tâm ngủ ngon.

Nhưng người , trời thấy. Đã rồi, thì sao che ?”

Một khi có người quyết tâm truy đến cùng,từng mánh khóe, từng phi vụ giúp ta phất lên nhanh chóng, sẽ từng chút một bị lật lại.

A Long đã để lại những dấu vết quan trọng trước khi chết.

Còn tôi — người nhất định phải khiến Thẩm Tịch Sơn trả giá —

đã trở thành “người có tâm” đó.

“Rốt cuộc muốn gì?”

Thẩm Tịch Sơn lại hỏi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Nhưng tôi biết, trong lòng ta đang rối loạn hoàn toàn.

Bao nhiêu năm qua mỗi khi gặp rắc rối, người đứng ra giải quyết luôn là tôi.

Mỗi khi sóng gió ập đến, ta luôn trốn phía sau, chưa từng đối mặt lấy một lần.

Không có kinh nghiệm, sẽ dễ hoảng loạn.

Mà hoảng loạn, thì rất dễ bị đánh gục.

“Thẩm Tịch Sơn, thứ tôi muốn, chẳng lẽ còn không đoán ra?”

Tôi muốn ta — cả đời này — không bao giờ ngóc đầu lên .

Tiếng còi xe từ xa vọng lại, càng lúc càng gần.

Xe của cảnh sát trưởng đã chạy vào sân công quán Đình Phong.

Tôi đứng dậy:

“Thẩm Tịch Sơn, không phải đối thủ của tôi.”

Hai mươi phút vừa rồi, không phải là một cuộc đối đầu.

Mà là phiên tòa cuối cùng tôi dành cho .

Từ nay về sau, không còn tư cách xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi sẽ đi con đường của riêng mình.

Anh ta bước vào cái hố sâu không đáy của chính mình.

13

Khi nhân của Thẩm Tịch Sơn — Thẩm Du — bế đứa con ngoài giá thú đến trước mặt tôi tỏ vẻ kiêu ngạo, thì Thẩm Tịch Sơn vừa mới bị áp giải đi.

Nhưng trông ta có vẻ chẳng hay biết gì, còn cực kỳ tự tin:

“Giờ có luật hôn nhân mới rồi, hai người cứ ly hôn theo đúng quy định là . Cần gì phải dây dưa mãi?”

Tôi bình tĩnh ta, không gì.

“À, tôi hiểu rồi.”

Thẩm Du vén mấy lọn tóc dính trên mặt ra sau tai.

“Trần Mộng Đường, không cam lòng ly hôn đúng không? Nhưng không cam lòng thì có ích gì chứ? Người Thẩm Tịch Sơn bây giờ là tôi cơ mà.”

“Chờ ấy cưới tôi, chúng tôi sẽ sinh thêm vài đứa con trai — dù sao Thẩm Tịch Sơn cũng giàu như , chẳng phải cần có người thừa kế công ty sao?”

Khuôn mặt Thẩm Du đầy kiêu hãnh:

“Cô có biết vì sao Thẩm Tịch Sơn chọn tôi không?

Vì tôi sẵn sàng sinh con cho ấy đấy!”

“Quá cổ hủ rồi. Hai người đúng là sinh ra để dành cho nhau.”

Tôi bật nhạt.

“Trần Mộng Đường, tưởng thương con như báu vật thì Thẩm Tịch Sơn cũng sẽ thích nó chắc?”

Thẩm Du chẳng hề nhận ra sự châm biếm trong lời tôi, còn cố kéo câu chuyện về phía Diện Hòa.

“Thẩm Tịch Sơn chỉ thích con trai thôi. Tiếc là tôi cũng sinh ra con .”

“Nhưng không sao, tôi sẽ sinh thêm vài đứa nữa. Thế nào rồi cũng có con trai.

Đến lúc đó, Thẩm Tịch Sơn sẽ chẳng thèm lấy một cái.”

“Vậy sao?” Tôi lạnh.

“Đã Thẩm Tịch Sơn đến thì đi tù chung với ta đi.”

“Đợi đến khi ta mãn hạn ra tù, hai người có thể chôn chung luôn. Hẹn gặp lại kiếp sau.”

Thẩm Du sững sờ, ánh mắt đầy hoảng loạn:

“Cô bậy gì đó?”

“Thẩm Tịch Sơn rõ với tôi rồi mà — đợi sau khi ly hôn xong, ấy sẽ đưa tôi đến Bắc Kinh phát triển, sẽ không học cái thứ tiếng Anh vớ vẩn gì nữa…”

Cô ta bắt đầu kéo tay mấy luật sư phía sau tôi, hỏi tới hỏi lui.

Chỉ tiếc là — không ai thèm để ý đến ta.

Một con châu chấu cuối thu thôi.

Sao dám nhảy nhót trước mặt tôi?

14

Năm 1975.

Trước bến container mới xây, tôi đứng sừng sững trong bộ vest chỉnh tề.

Phía sau tôi là các nhà đầu tư Anh quốc và những luật sư danh tiếng của Cảng Thành.

Đại diện từ nhiều thương hội lớn cũng có mặt, quan sát mọi thứ trong bến cảng mới.

Dù ban đầu họ từng ủng hộ hay châm chọc mô hình cải cách thiết bị của tôi,

thì giờ đây, tôi đã là người đầu tiên dám “ăn cua”.

Ở thời điểm này, nếu còn khư khư giữ lối cũ,

rõ ràng là không thể theo kịp nữa rồi.

Thế giới đang thay đổi.

Suy nghĩ và năng lực của con người cũng phải thay đổi theo.

Hắc Minh Đình và Diện Hòa đứng hai bên cạnh tôi.

Hai năm qua Diện Hòa đã cao lên rất nhiều.

Con bé đứng bên tôi ríu rít trò chuyện, đầy mong chờ về những điều sắp tới.

Tấm biển vàng của Tập đoàn Vận tải Quốc tế Trần thị cần cẩu nâng lên giữa tiếng vỗ tay vang dội.

Khoảnh khắc này — đủ đầy, trọn vẹn.

Tôi cúi đầu chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út.

Đó là chiếc nhẫn Hắc Minh Đình đeo cho tôi cách đây một năm, khi tôi dốc toàn bộ dòng tiền để xây dựng bến cảng mới.

Anh :

“Ngày em thành công rực rỡ sẽ là khoảnh khắc huy hoàng nhất đời em.

Anh không muốn cầu hôn em vào ngày đó, vì không muốn cướp mất ánh hào quang của em.”

, đã điều đó sớm hơn một năm.

Lần đó, tôi không từ chối.

Kể từ ngày hôm đó, chiếc nhẫn ấy, tôi chưa từng tháo ra lần nào.

Ngoại truyện · Góc của Diện Hòa

Trước khi quay lại, tôi mười lăm tuổi.

Tối hôm trước, tôi vừa bị mẹ kế Thẩm Du tát một cái, lại bị con riêng của bố – Thẩm Hi – xé nát vở bài tập.

Thẩm Hi không muốn học cùng trường với tôi, nên bố tôi liền tìm trường mới cho tôi.

Sáng hôm sau, tôi sẽ phải chuyển đến trường mới.

Giữa những tủi hờn và tổn thương, tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi mở mắt ra, tôi đã quay về năm mẹ mất.

Năm đó, tôi mười một tuổi.

Lần này, tôi sẽ không để chuyện cũ lặp lại.

Tôi nhất định sẽ giữ mẹ ở lại.

Tôi muốn mẹ sống.

Tôi ngồi đối diện với Triệu Kinh Tuấn.

Khi tôi kể ra tất cả, mắt cậu ấy ngân ngấn nước, vành mắt đỏ hoe.

“Vậy là… trong ký ức của cậu, vẫn không có tớ, đúng không?”

“Vẫn không thể nhớ ra tớ, phải không?”

Tôi gật đầu, không biết nên gì tiếp theo.

Triệu Kinh Tuấn nằm trên giường bệnh, dùng tay che mặt.

Cậu ấy khẽ phát ra tiếng nức, rất nhỏ, gần như không nghe rõ.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn nghe ra .

Cậu ấy đang khóc.

Một ngày trước, khi hàng hóa ở bến cảng phát nổ,

cậu ấy đã che chắn cho tôi, khiến lưng bị thương.

Tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại .

Càng không biết phải gì để trả ơn cậu ấy.

Nhưng cậu ấy chẳng hề đưa ra bất kỳ cầu nào.

Tiền bạc, bồi thường — cậu ấy chẳng cần những thứ đó.

Cậu ấy chỉ nắm chặt tay tôi, hỏi tôi có thể cho cậu ấy một sự thật hay không.

Cuối cùng, tôi đã gật đầu.

Triệu Kinh Tuấn , cậu ấy từ hơn hai mươi năm sau quay về.

Nói rằng… cậu ấy tồn tại là vì tôi.

Khi những điều đó, Triệu Kinh Tuấn siết chặt lấy tay tôi, gương mặt đầy hy vọng:

“Diện Hòa, cậu cũng từ năm 1990 quay về đúng không?”

“Đừng lừa tớ. Tớ đã quay lại rồi, nhất định cậu cũng đúng không?

Diện Hòa, thật với tớ không?”

Giọt nước mắt của cậu ấy rơi trên tay tôi, nóng rực.

Tôi không biết giữa chúng tôi rốt cuộc có quan hệ gì.

Nhưng tôi có thể thấy nỗi buồn sâu trong mắt cậu ấy.

Nếu có thể, tôi rất muốn khiến cậu ấy vui lên.

Nhưng… tôi lại khiến cậu ấy thất vọng.

Tôi thật sự không biết cậu ấy là ai.

“Tớ quay lại từ năm mười lăm tuổi.”

Tôi Triệu Kinh Tuấn, nghiêm túc từng chữ:

“Triệu Kinh Tuấn, tớ thật sự không quen cậu.”

“Có thể những lời này sẽ khiến cậu đau lòng.

Nhưng… tớ thật sự không có ký ức nào như cậu kể cả.”

“Ký ức của tớ chỉ dừng lại ở việc bố với tớ rằng Thẩm Hi không thích tớ,

và hôm sau tài xế sẽ đưa tớ đến trường mới.”

Ánh mắt Triệu Kinh Tuấn tràn đầy nghi hoặc:”Ý cậu là, cậu trở lại vào đêm trước khi chuyển trường?”

“Đúng .” Tôi gật đầu.

Triệu Kinh Tuấn bỗng chốc như sụp đổ.

Cậu ấy ngẩng đầu tôi.

Rõ ràng đang cố gắng mỉm , lại khiến người ta thấy còn buồn hơn cả khóc.

“Tớ hiểu rồi…”

“Diện Hòa, cuối cùng tớ cũng hiểu… vì sao rồi…”

“Chúng ta đã trở thành cùng bàn vào đúng ngày cậu chuyển trường,

… cậu lại quay về vào tối hôm trước.”

“Vì thế, tớ chưa bao giờ thật sự bước vào cuộc sống của cậu,

cũng không tồn tại trong ký ức của cậu…”

“Nhưng tại sao chứ…”

Triệu Kinh Tuấn đau khổ đến không cam lòng.

“Tại sao thời điểm cậu quay về… lại đúng ngay trước ngày chúng ta sắp gặp nhau?”

Cậu ấy quá , đến mức kéo căng vết thương trên lưng.

Tôi lập tức lo lắng:

“Đừng kích quá, vết thương sẽ rỉ máu đấy.”

Ngày xảy ra vụ nổ ở bến cảng,chính Triệu Kinh Tuấn đã lao đến che chắn cho tôi.

Khi mấy người nâng cậu ấy lên dưới ánh đèn,tôi mới rõ tấm lưng của cậu ấy — máu me be bét, da thịt nát bấy.

Rõ ràng cậu ấy bằng tuổi tôi, không hề khóc.

Dù đau đến gần ngất đi, cậu ấy cũng chỉ nghiến răng chịu đựng,và liên tục hỏi tôi có bị thương không.

Chỉ đến khi biết tôi không sao, cậu ấy mới yên tâm ngất lịm.

Vụ nổ hôm đó không phải tai nạn.

Tình nhân của cha tôi — Thẩm Du — sau khi rơi vào cảnh túng quẫn, đã tiêu hết sạch tiền,

liền người can thiệp vào lô hàng, ra vụ nổ.

Đến khi cảnh sát lần ra manh mối thì ta đã dẫn đứa con riêng của mình nhảy tàu tự vẫn.

Cũng xem như kết cục đáng đời.

Tôi Triệu Kinh Tuấn đang nằm đó, đau lòng đến tột cùng.

Tôi lau nước mắt ở khóe mắt mình.

Thật kỳ lạ… tôi lại có thể khóc.

Rõ ràng tôi chẳng nhớ gì cả.

“Chúng ta… khi đó thân nhau lắm sao?”

Tôi buột miệng hỏi.

“Rất thân.” Triệu Kinh Tuấn gật đầu.

“Diện Hòa, chúng ta rất thân.”

“Thân đến mức nào?”

“Tớ thích cậu, cậu cũng thích tớ.

Chúng ta đã kết hôn rồi.”

Tôi hơi kinh ngạc, suýt nữa thì sặc:

“Cậu… không phải đang lừa tớ đấy chứ?”

“Chúng ta còn có một đứa con.”

Triệu Kinh Tuấn tiếp,

“Con trai, tên là Diên Diên — Triệu Thẩm Diên.”

“Rồi sao nữa?” Tôi hỏi tiếp.

Lần này, Triệu Kinh Tuấn im lặng rất lâu.

Sau quãng lặng ấy, giữa chúng tôi chỉ còn lại sự ngại ngùng.

Tôi mơ hồ đoán ra điều gì đó:

“Chúng ta… sau này chia tay rồi đúng không?”

“Phải.”

Triệu Kinh Tuấn bật chua chát.

“Bắt cậu quên hết mọi thứ, chỉ để lại mình tớ kẹt trong ký ức cũ…

Diện Hòa, cậu xem, có phải đây là sự trừng mà ông trời dành cho tớ không?”

Trong mắt cậu ấy tràn ngập sự mơ hồ và tuyệt vọng.

Nhưng tôi chẳng biết phải trả lời thế nào.

“Xin lỗi… tớ thật sự không nhớ những điều cậu .”

Tôi không hiểu vì sao mình lại quên tất cả.

Nhưng trong lòng, lại có cảm giác… đây là ý trời.

Ông trời bắt tôi quên đi,

có lẽ là để tôi không phải cuốn vào vòng xoáy năm xưa nữa.

Không hiểu sao, ngực tôi bỗng thấy nặng trĩu.

Tôi hít một hơi, ngẩng đầu Triệu Kinh Tuấn:

“Nếu điều đó khiến cậu quá đau khổ…

Triệu Kinh Tuấn, thì… hãy quên đi.”

“Kiếp trước cậu không nợ tớ gì cả. Mọi thứ đã qua rồi.”

“Còn kiếp này… ân cậu dành cho tớ, tớ sẽ tìm cách trả lại.”

Thời gian rồi sẽ sắp xếp mọi thứ đâu vào đó.

Điều xứng đáng ghi nhớ, sẽ ở lại mãi.

Còn những thứ không cần lưu giữ — sẽ tự tan rã.

“Quên đi.”

Tôi lặp lại một lần nữa.

Những ký ức không ai hay biết, cuối cùng cũng sẽ tan biến giữa thế gian này.

Sau khi xuất viện, Triệu Kinh Tuấn nhất quyết muốn ở lại Cảng Thành.

Tôi dĩ nhiên biết rõ lý do cậu ấy là vì ai.

Nhưng tôi cảm thấy, điều đó là không cần thiết.

“Triệu Kinh Tuấn, hãy quay về Kinh Bắc.

Đừng vì bất kỳ ai mà thay đổi quỹ đạo cuộc đời của cậu.”

“Cậu cũng là con nhà nâng niu từ nhỏ, gia đình cậu sao có thể để cậu ở lại đây mãi?”

Triệu Kinh Tuấn mãi vẫn không chịu đồng ý.

Bất đắc dĩ, tôi đành nhượng bộ một chút.

Cậu ấy quay về Kinh Bắc.

Tôi ở lại Cảng Thành.

Chúng tôi hẹn gặp lại sau khi đã trưởng thành, khi mỗi người đều có sự nghiệp riêng.

“Trước tiên, mỗi người hãy hoàn thành con đường của mình,

đừng để lãng phí tuổi trẻ.”

Nếu một ngày nào đó, tôi chợt nhớ lại quá khứ.

Hoặc có thể, ông trời đã sắp đặt để chúng tôi gặp lại.

Thì cứ để mọi chuyện thuận theo số phận.

Ngoài điều đó ra, đừng cố gắng tạo ra những cuộc hội ngộ gượng ép.

Cuối cùng, Triệu Kinh Tuấn đã đồng ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...