Năm 1971 đã trôi qua hơn một nửa.
Thẩm Tịch Sơn đập hết tất cả các bức tranh tường sơn dầu phù điêu trong căn biệt thự sang trọng.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ta ném một tờ báo vào mặt tôi:
“Giới chức cảng thành vừa ban hành luật hôn nhân mới, bãi bỏ chế độ nạp thiếp. Tôi không thể cưới ca nữ kia về vợ nữa.”
“Em có biết ấy đã sinh cho tôi một đứa con , nuôi lớn đến năm tuổi rồi không? Tôi nợ ấy, lại không thể cho ấy một danh phận!”
Tôi bình thản ta:
“Được mà.”
“Chỉ cần ly hôn với tôi, là có thể cưới ấy.”
Năm đó, khi ta quỳ suốt một ngày một đêm để cầu hôn tôi, chắc không ngờ sau này lại chán ghét tôi đến thế.
Mười lăm năm bên nhau, cùng nhau vượt qua bao sóng gió.
Cuối cùng, người đàn ông từng tôi, lại hỏi vì sao tôi chưa chết đi.
1
Thẩm Tịch Sơn xông vào cùng với đám tay chân.
Vừa vào là bắt đầu đập mấy bức phù điêu trên tường.
Bốn mắt nhau, ta bật lạnh liên tục:
“Trần Mộng Đường, giờ hài lòng rồi chứ?”
Tôi lạnh lùng liếc ta một cái:
“Nếu muốn phát điên thì đi chỗ khác, đừng tới công quán Đình Phong của tôi.”
Anh ta lại ném một tờ báo vào mặt tôi:
“Xem kỹ đi!”
Tôi cúi xuống nhặt tờ báo lên.
Tiêu đề in đậm ngay lập tức đập vào mắt:
Từ hôm nay, Luật Hôn Nhân Sửa Đổi chính thức có hiệu lực.
Chính phủ nghiêm cấm chế độ đa thê, cầu mọi cuộc hôn nhân phải tuân theo nguyên tắc một vợ một chồng.
Tôi ngước ta:
“Có vấn đề gì sao?”
“Trần Mộng Đường, có phải đã biết từ trước rồi không?”
Khuôn mặt Thẩm Tịch Sơn lúc này đầy tức giận.
“Cô chờ đến ngày này đúng không? Để trói chặt tôi bên cạnh , chỉ thuộc về mình thôi chứ gì!”
Tôi suýt bật vì câu đó:
“Anh đừng tự đề cao mình quá.”
“Vả lại, hai năm trước chính phủ đã công bố trên Công báo về luật một vợ một chồng, đồng thời tuyên bố bãi bỏ chế độ nạp thiếp và sẽ chính thức thực thi vào năm 1971.”
“Anh không đọc tin tức, không quan tâm thời cuộc, rồi giờ lại đổ lỗi cho người khác à?”
Thẩm Tịch Sơn bắt đầu mất bình tĩnh:
“Một khi chế độ nạp thiếp bị bãi bỏ, tôi sẽ không thể cưới Thẩm Du nữa!”
“Anh biết không, ấy sinh cho tôi một bé , giờ đã năm tuổi rồi. Tôi nợ ấy, chẳng thể cho ấy danh phận!”
Nói đến đây, giọng ta bắt đầu dịu lại:
“Mộng Đường, em không biết ấy đến mức nào đâu. Vì sợ phiền phức cho , năm xưa khi mang thai, ấy không một lời, tự mình sinh và nuôi con lớn. Đến gần đây, thật sự không sống nổi nữa mới tìm đến …”
Tôi chẳng hứng thú nghe mấy câu chuyện cảm về vĩ đại của ta, liền cắt ngang:
“Được thôi.”
“Anh có thể cưới ta về.”
“Chẳng lẽ…”, Thẩm Tịch Sơn mắt sáng rỡ, “vẫn còn cách xoay chuyển à? Luật pháp sau này có thay đổi không?”
“Ý tôi là—”, tôi mất kiên nhẫn, “chỉ cần ly hôn với tôi, là có thể cưới ca nữ đó.”
Lần này, Thẩm Tịch Sơn lại im lặng hiếm hoi.
Anh ta trầm mặc rất lâu.
Tôi tất nhiên hiểu vì sao ta do dự.
— Anh ta vừa mê mẩn thú vui ngoài kia, lại vừa không nỡ rời bỏ quyền thế nhà tôi.
Bao năm qua ta dựa vào tôi, dựa vào cha tôi, dựa vào nhà họ Trần để kiếm tiền.
Dựa lưng vào đại thụ, mới dễ mà ngồi mát.
Một khi con người đã từng đi đường tắt, thì sẽ chẳng còn cam lòng chịu khổ nữa.
Thẩm Tịch Sơn bước đến trước mặt tôi.
Trên người ta nồng nặc mùi nước hoa ngọt lịm, pha lẫn mùi rượu, khiến người ta buồn nôn.
“Em nghĩ tôi không dám à?” Anh ta trừng mắt tôi. “Trần Mộng Đường, đừng lấy chuyện ly hôn ra để uy hiếp, ép tôi quay đầu.”
Tôi liếc Thẩm Tịch Sơn một cái.
Anh ta đúng là tự tin quá mức.
Tôi, Trần Mộng Đường, chưa bao giờ vì một người đàn ông mà giở chiêu trò,
dùng mưu tính, chơi kiểu lạt mềm buộc chặt.
Trên đời này, không có người đàn ông nào đáng để tôi phải .
Thẩm Tịch Sơn nghiến răng tức tối:
“Trần Mộng Đường, dám ngạo mạn trước mặt tôi như thế, không phải vì năm đó tôi đã lấy đất và tiền của cha à?”
“Yên tâm đi, tôi sẽ trả hết cho .”
“Mọi thứ liên quan đến , tôi đều không cần nữa.”
“Tôi cho biết, cho dù rời khỏi nhà họ Trần, tôi vẫn có thể tự mình dựng nên sự nghiệp lớn mạnh…”
“Tôi sẽ chờ xem.”
Tôi ra hiệu cho bảo vệ của công quán Đình Phong đuổi Thẩm Tịch Sơn cùng đám người ta ra ngoài.
Mười lăm năm hôn nhân, chỉ còn lại sự mệt mỏi và cay đắng.
2
Vừa rồi trong lúc xô đẩy, tôi rơi chiếc tách trà cổ trên bàn.
Tôi ngồi xuống, nhặt lên một mảnh vỡ.
Nhìn thấy hoa văn quen thuộc trên đó, tôi mới chợt nhớ ra,
bộ tách này đã dùng từ rất lâu rồi.
Đây là bộ tách trà mà Thẩm Tịch Sơn mua từ một buổi đấu giá,
sau khi ta kiếm khoản tiền đầu tiên trong đời.
Về sau, dù chuyển nhà bao nhiêu lần,
chúng tôi vẫn mang theo bộ tách này, coi như minh chứng cho của hai người.
…
Mười lăm năm trước, tôi gặp Thẩm Tịch Sơn trong một bữa tiệc.
Sau nhiều lần tiếp , tôi thấy ta là người không tệ.
Chúng tôi bắt đầu quen nhau.
Khi cha tôi biết chuyện thì vô cùng tức giận.
Ông thừa nhận Thẩm Tịch Sơn có năng lực,
lại không thích tính cách và con người ta.
Lúc đó, tôi bướng bỉnh, không chịu nghe ai khuyên nhủ.
Tôi quyết định dọn ra khỏi nhà họ Trần, cùng Thẩm Tịch Sơn tìm nơi khác để sống.
Chúng tôi sống trong một căn hộ cũ ở Vượng Giác.
Chỉ vỏn vẹn 10 mét vuông, vô cùng chật hẹp.
Mỗi khi có bão, cửa sổ bị gió đập đến rung cả căn phòng.
Ban ngày, tôi phụ giúp Thẩm Tịch Sơn xử lý giấy tờ công ty.
Buổi tối, có lúc đi tiếp khách cùng , có lúc thì ở nhà việc đến khuya.
Là một tiểu thư sống trong nhung lụa, tôi lại tự kéo mình vào cảnh khổ.
Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình năm đó thật quá ngốc.
Khi ấy, Thẩm Tịch Sơn chỉ đủ khả năng mua một chiếc nhẫn đơn giản nhất.
Anh luôn hứa, đợi khi kiếm số tiền đầu tiên,
sẽ gắn viên kim cương mười carat lên chiếc nhẫn mộc đó cho tôi.
Giờ thì sao? Mười lăm năm đã trôi qua.
Các loại đá quý chúng tôi có thể mua theo lô.
Nhưng sự chân thành năm nào, sớm đã biến chất rồi.
Tôi ngẩng đầu, những bức phù điêu sơn dầu trên tường vừa bị người của Thẩm Tịch Sơn đập nát.
Đây là tác phẩm một vị họa sĩ nổi tiếng vẽ theo ý tưởng của chúng tôi.
Tôi và Thẩm Tịch Sơn còn cùng nhau tham gia điêu khắc một phần.
Giờ thì, chẳng ra hình thù gì nữa.
Bình tĩnh lại, tôi đứng dậy.
Tôi biết Thẩm Tịch Sơn sẽ không dễ dàng buông tay.
Tôi còn một trận chiến lớn phía trước phải đối mặt.
…
“Mẹ ơi!”
Con tôi, Diện Hòa, đột nhiên chạy vào từ ngoài cửa, nước mắt lưng tròng.
Con bé ôm chặt lấy tôi, khóc đến nghẹn cả hơi:
“Mẹ ơi, con về rồi…”
Tôi ôm chặt con bé vào lòng, trong lòng nóng như lửa đốt:
“A Hòa, sao thế? Con gặp chuyện gì à?”
Con tôi tuy hơi nhõng nhẽo, đã mười một tuổi, rất ít khi khóc.
Vậy mà giờ lại sụp đổ như thế này, thật hiếm thấy.
Con bé không trả lời, chỉ lặp đi lặp lại một câu:
“Con về rồi…”
Tôi nắm tay con, nhẹ giọng dỗ dành:
“Dĩ nhiên là mẹ biết con về rồi. Chính mẹ bảo tài xế đi đón con tan học mà.
Có chuyện gì, với mẹ không?”
Diện Hòa mắt đỏ hoe, lắc đầu:
“Không phải như …”
Nhưng ngay sau đó, con bé lại đổi lời:
“À… đúng rồi, là như . Mẹ ơi, con từ trường về… con nhớ mẹ lắm.”
Tôi dắt tay con đi ra ngoài:
“Mẹ chở con đi ăn nhé? Mình đến trà lâu con thích nhất, không?”
Phòng khách đang bừa bộn,
trên tường là những vết loang lổ còn sót lại của các bức phù điêu.
Dưới đất, là những mảnh vỡ của tách trà cổ.
Tôi không muốn để con bé thấy cảnh tượng này.
“Vâng ạ.” Diện Hòa gật đầu, ngước mắt tôi.
Trong ánh mắt đầy thương ấy,
tôi thấy sự xót xa của một đứa con dành cho mẹ mình.
Trái tim tôi chợt run lên.
Có một đứa con ngoan như , là phúc phần lớn nhất đời tôi.
3
Tôi lái xe đến quán trà quen thuộc.
Khi đi ngang qua Đại lộ Nữ hoàng, tôi thấy rất nhiều cậu bé bán báo đang chạy qua chạy lại bên đường.
“Luật Hôn Nhân Mới chính thức có hiệu lực hôm nay! Thời đại một vợ một chồng bắt đầu!”
“Điều luật hôn nhân trong Đại Thanh Luật từ hôm nay mất hiệu lực!”
Các em nhỏ gào thật to để rao bán,
thỉnh thoảng nhận lấy vài đồng lẻ từ khách qua đường rồi nhanh chóng đưa một tờ báo cho họ.
Tay tôi khựng lại trên vô lăng.
Diện Hòa kéo nhẹ vạt áo tôi:
“Mẹ ơi, xe phía trước đi rồi, mình có thể chạy tiếp rồi đó.”
“Tất cả mọi người rồi sẽ rời đi,
mẹ sẽ không. Mẹ sẽ mãi mãi ở bên con.”
Tôi nghe thấy chính giọng mình khàn khàn cất lên:
“Ừ.”
Diện Hòa của mẹ, rõ ràng còn nhỏ như ,
mà đã hiểu hết mọi chuyện.
Tôi thấy an lòng.
Nhưng càng thấy đau lòng hơn.
…
“Thưa quý khách, bánh trứng nướng bơ và cuộn mè đen của quý khách đây ạ.
Hai phần chè hạnh nhân nữa sẽ mang lên ngay.”
Nhân viên phục vụ mang khay thức ăn đến.
Tôi gắp một miếng cuộn mè đen bỏ vào đĩa của Diện Hòa.
Món cuộn mè đen ở quán trà này xem là món trứ danh của cả cảng thành.
Mè đen, đường phèn và củ năng xay thành bột mịn, hấp chín rồi cuộn lại thành bảy vòng.
Từng lớp đều đặn như vải lụa đen.
Cắn một miếng, mát lạnh dai giòn, hương thơm lan tỏa khắp miệng.
Diện Hòa cúi xuống cắn thử một miếng.
Khi ngẩng đầu lên, mắt con bé đã ngân ngấn nước.
“Vướng cát à?”
Tôi không chịu nổi cảnh con – đứa bé mà tôi nâng niu từ nhỏ – phải rơi lệ.
“Không phải đâu mẹ,” con bé lắc đầu, “con chỉ đang nghĩ…
lâu lắm rồi mình chưa ăn cuộn mè ở đây.”
Tôi khựng lại.
Rõ ràng mấy hôm trước tôi vừa đưa con bé đến đây.
Hôm nay con bé thật sự có điều gì đó rất khác lạ.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ có thể đổ lỗi cho cha nó.
Chắc con bé… đã sớm cảm nhận sự mục nát trong cuộc hôn nhân của chúng tôi rồi, phải không?
4
Bàn bên cạnh có hai người đàn ông đang ngồi.
Nhìn qua cũng biết, họ không phải người bình thường.
“Trưởng lão của Long Đằng bang muốn phải đưa ra lời giải thích. Nếu không, họ sẽ ra lệnh truy nã trên giang hồ. Anh sao lại đụng phải đám người đó ?”
“Đại ca giao phó, bảo tôi cho bọn họ một bài học.”
“Đại ca sắp từ Singapore trở về à?”
“Ừ, vài ngày tới thôi. Anh ấy bảo tôi gom hết sổ sách của Hội Thuyền lại để đưa cho. Tí nữa tôi còn phải qua tòa nhà Lợi An một chuyến.”
“Đợi đại ca về, nhất định sẽ đứng ra lo liệu cho chúng ta. Đám ăn hiếp người khác đó, chuyện xấu không thiếu, rồi cũng sẽ bị đại ca dạy dỗ cho ra trò.”
“Còn Long Đằng bang, sớm muộn gì cũng bị thu phục thôi. Chính nghĩa luôn thắng tà đạo.”
Diện Hòa chăm lắng nghe, đến mức không tới món tráng miệng.
Tôi đặt chén chè hạnh nhân mới mang lên trước mặt con bé, hạ giọng nhắc:
“Diện Hòa, mấy chuyện này không liên quan đến mình. Con ăn đi kẻo nguội.”
Đúng lúc ấy, một người đàn ông bước vào.
Anh ta cao ráo, dáng người nổi bật, đôi giày da bóng loáng.
Tôi cúi đầu nhấp một ngụm chè hạnh nhân, chỉ lướt mắt đánh giá dáng người ấy chứ không ngẩng lên mặt.
“Đại ca!”
“Đại ca!”
Hai người đàn ông lúc nãy vội vàng đứng dậy.
“Đại ca về Hồng Kông hôm nay sao? Sao không báo trước cho bọn em một tiếng?”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Người đàn ông khẽ .
Giọng trầm thấp, mang theo từ tính, nghe rất êm tai.
Nhưng tôi không dám tiếp tục nghe nữa.
Giọng này… quen lắm… rất giống…
“Mộng Đường.”
Đột nhiên có người gọi tôi. Là người đàn ông đó.
Tôi sững lại.
Ngẩng đầu lên , quả nhiên là Hắc Minh Đình.
Anh để kiểu tóc vuốt ngược, không tạo cảm giác bóng bẩy, mà chỉ khiến người ta thấy gọn gàng, dứt khoát.
Khuôn mặt từng non nớt giờ đã trưởng thành sắc nét,
ngũ quan rõ ràng, ánh mắt sâu thẳm, khiến người đối diện khó lòng rời mắt.
“Lâu quá không gặp.” Hắc Minh Đình lên tiếng.
Tôi gượng gạo nở nụ :
“Lâu quá không gặp.”
Hắc Minh Đình – con trai của gia đình thế giao, nhỏ hơn tôi hai tuổi.
Năm mười tám tuổi, từng thổ lộ cảm với tôi, bị tôi từ chối nhẹ nhàng.
Tôi xem là người có thể tâm sự,
tuyệt đối không phải người .
Khi đó, tôi vừa mới quen Thẩm Tịch Sơn.
Trái tim tôi đặt trọn lên người đàn ông đó, trong mắt không còn chỗ cho ai khác.
Hắc Minh Đình từng bị tổn thương sâu sắc vì thái độ của tôi.
Tôi vẫn nhớ, khi đó đầy cố chấp, đôi mắt đỏ hoe, hỏi tôi:
“Anh không , chẳng lẽ hắn sao?”
“Em đi, rốt cuộc thua hắn ở điểm nào?
Hay là, Mộng Đường, em muốn một người như thế nào, em đi, thay đổi không?”
Lúc đó, câu trả lời của tôi là: Không .
Từ đó, Hắc Minh Đình không còn phiền tôi nữa.
Sau khi cả gia đình nhà họ Hắc chuyển sang Singapore, cũng đi theo.
Suốt những năm qua chúng tôi hoàn toàn không liên lạc.
Bạn thấy sao?