Khi Lòng Tốt Trở [...] – Chương 7

Đúng lúc ấy, có người phát hiện tôi vừa vào phòng live:

“Nhìn kìa! Chính là ả đó, ả đang xem này!”

Dân mạng lập tức đồng loạt tag tên tôi:

“Con khốn đi chết đi!”

“Bồi thường tiền đây!”

“Nguyền rủa cả nhà mày bị xe đâm chết!”

Tôi màn hình ngập tràn sự thù hận đó, nước mắt cứ thế trào ra, rồi lặng lẽ thoát khỏi livestream.

Mạng xã hội đúng là con dao hai lưỡi — lúc người ta khen thì nâng lên tận mây xanh đến khi ghét thì đạp xuống tận bùn.

Quán ăn của tôi liên tục bị người lạ đến sự, thậm chí có người còn định ra tay hành hung.

Họ hàng bè cũng dồn dập gọi đến hỏi chuyện, đến cả việc kinh doanh đồ kim khí của chồng tôi cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Sáng hôm sau, bị cư dân mạng kích , không biết bằng cách nào quản đốc tìm địa chỉ nhà tôi, rồi cho người khiêng cả công nhân bị thương đến ngay dưới khu chung cư.

Quảng trường trước nhà đông nghịt người vây xem.

Quản đốc cầm loa lớn, gào lên giữa đám đông:

“Triệu Tú Phân — con buôn thất đức chết người!”

“Chồng Triệu Tú Phân tụ tập người đánh công nhân nghèo!”

Chồng tôi vì tức quá suýt nữa lao xuống dưới, tôi phải ôm chặt lại:

“Đừng xuống! Đừng!”

Anh hít sâu bình tĩnh lại, rồi hai vợ chồng ngồi xuống ghế salon, bàn bạc đối sách.

Trong phòng đọc con trai tôi im lặng từ nãy tới giờ, không biết có phải bị dọa sợ hay không.

Một lúc sau, nó bất ngờ bước ra.

Nó cầm lấy điện thoại, đặt lên giá đỡ, điều chỉnh camera quay thẳng về phía tôi.

Lúc đó tôi mới sững người nhận ra — con trai đang mở livestream bằng chính tài khoản của tôi.

Rất nhanh, hàng ngàn người tràn vào phòng live, tiếp tục làn sóng mắng chửi cuồng loạn.

Tôi quay sang con trai, không hiểu.

“Con…?”

tôi nghiêm túc:

“Mẹ à, cứ nhún nhường mãi không phải cách. Hôm nay, chúng ta phải một lần cho rõ ràng.”

Tôi nghĩ một lát rồi gật đầu — nó đúng.

Tôi ngồi thẳng dậy, vào camera, bắt đầu tự thuật:

“Tôi chính là người mà các — Triệu Tú Phân. Tôi từng bán cơm hộp ở công trường suốt tám năm trời. Mỗi phần năm tệ, hai món mặn, hai món rau, thêm một bát canh. Cơm ăn thoải mái, không giới hạn.”

Trong khi đó, con trai tôi ngồi trước máy tính, chiếu từng đoạn video về những bữa cơm tôi từng nấu — thơm ngon, đầy đủ sắc hương vị.

Bình luận bắt đầu chuyển hướng:

• “Không thể nào? Năm tệ hai mặn hai rau? Thời nay còn ai ?”

• “Trông mấy món này ngon thật đấy. Còn hơn cả bữa cơm mười lăm tệ tôi mới ăn hôm qua.”

• “Nhưng chẳng phải bà ấy thế để câu fame à?”

Tôi thẳng vào ống kính, chậm rãi tiếp:

“Tôi bán suốt tám năm, lỗ hết sáu năm. Chỉ vì lòng thương những người công nhân xa quê, tôi mới cố bám trụ lại như thế.”

“Bà lừa ai chứ? Thương công nhân lao á? Bà chết người ta thì có!”

Tôi thẳng vào camera, kiên nhẫn tiếp:

“Sau này giá cả leo thang khủng khiếp, tôi thật sự không thể gồng nổi nữa. Để không phải tăng giá cơm, tôi mới bắt đầu quay video nấu ăn để bù lỗ.”

Tôi mở tài khoản của mình lên, tiếp:

“Tôi bắt đầu kênh này cách đây một năm. Quay suốt một năm mới có chút lượt xem, đủ để tôi tiếp tục duy trì bán cơm năm tệ một suất.”

Lúc này, trong livestream bắt đầu có người phản ứng ngược lại:

“Ơ, đúng thật này thì phải?”

“Chuẩn rồi, tài khoản này lập từ năm ngoái.” — Một người theo dõi lâu năm lên tiếng,

“Tôi theo dõi từ ngày đầu tiên, mà không ngờ ấy bán cơm tận 8 năm rồi.”

Livestream im lặng vài giây. Rồi có người hỏi:

“Thế sao chị lại không bán nữa?”

Tôi đáp, giọng chậm rãi:

“Là vì sau đó, quản đốc xem video của tôi. Ông ta dẫn người đến đập xe bán hàng của tôi, ép tôi chia tiền từ việc livestream. Tôi không đồng ý, thế là họ đuổi tôi đi.”

“Cái gì? Không thể nào!” — Có người kinh ngạc.

“Thế là phản lại người giúp mình luôn à?”

“Không lẽ chị ấy dựng chuyện?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...