Khi Lòng Tốt Trở [...] – Chương 6

Đọc từ đầu:

________

Chồng tôi túm cổ áo ông ta nhấc lên, giọng vang như sấm:

“Anh hỏi tôi muốn gì? Các người bắt nạt là vợ tôi, đập là tiệm của tôi, bảo có liên quan không?!”

“Tôi… tôi… tôi không biết chị ấy là vợ , tôi không biết…” — quản đốc run bần bật.

“Lần trước xe bán hàng của vợ tôi, tôi đã muốn xử rồi! Chính là vợ tôi mềm lòng nên tha cho mấy người một con đường. Giờ thấy người ta hiền lành dễ bắt nạt hả?”

Mấy em bên xưởng của chồng tôi nghe thế cũng nổi máu nóng, trừng trừng đám chuyện:

“Anh, cho lệnh đi, đánh không?”

“Đừng mà, đừng đánh!” — quản đốc vội giơ hai tay đầu hàng, “Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi! Anh tha cho chúng tôi đi, chúng tôi hứa sẽ không bao giờ quay lại nữa!”

Chồng tôi lạnh giọng quát:

“Bồi thường!”

“Bồi thường gì cơ?” — quản đốc tỏ vẻ không hiểu.

“Xe ba bánh, bàn ghế, mấy người hết rồi còn gì nữa.”

Quản đốc run rẩy móc ra một tờ 20 tệ trong túi:

“Anh ơi, tôi chỉ còn từng này tiền thôi…”

Không chỉ chồng tôi, mà mấy người thợ trong xưởng cũng lên .

Hai mươi tệ mà đòi đền bù cả xe ba bánh và đồ đạc trong tiệm?

Nhưng chồng tôi chỉ muốn dằn mặt, nên không ép thêm nữa:

“Cút đi! Còn quay lại quậy , thì đừng trách nắm của tôi!”

Mấy người kia hoảng hốt bỏ chạy.

Tôi tưởng là chuyện coi như đã khép lại, chuyên tâm tiếp tục ăn, duy trì quán cơm và kênh video.

Không ngờ mấy ngày sau, tài khoản của tôi lại bị một đợt “bão đen” bất ngờ ập đến.

Trong phần bình luận dưới video, rất nhiều người nhảy vào bôi nhọ:

“Nấu cơm rác rưởi!”

“Kiếm tiền máu của dân lao !”

“Ăn cơm của bà xong đau bụng muốn chết!”

Khách quen của tôi lên tiếng bênh vực, rồi cũng bị đám người kia phản đòn, không muốn dây dưa mà rút lui.

Không ít cư dân mạng không rõ đầu đuôi cũng hùa theo làn sóng, chửi mắng mỗi lúc một dữ dội hơn.

Tài khoản của tôi ngập tràn lời lẽ công kích, còn quán cơm thì ngày càng vắng khách.

Sự việc leo thang đến đỉnh điểm vào một hôm:

Trước cửa quán tôi bỗng xuất hiện một… vòng hoa phúng viếng.

Trên cửa tiệm bị xịt sơn đỏ chót:

“Kẻ bán đồ độc công nhân — chết đi chết đi!”

Tôi mở điện thoại ra, thấy vô số người hâm mộ tag tên tôi, cầu tôi vào livestream để đối chất.

Tôi bấm vào phòng live.

Chỉ thấy trong livestream, quản đốc đang quỳ giữa màn hình cùng hai ông bà già vừa gào khóc vừa quệt nước mắt.

Trước mặt họ còn có một người công nhân đang nằm bẹp dưới đất, chân bị bó bột, sắc mặt trắng bệch.

Vừa khóc, họ vừa kể lể, vừa chỉ trích tôi gay gắt.

Họ tôi ban đầu đến công trường bán cơm chỉ để câu view, khi có danh tiếng rồi thì bỏ đi, còn không cho người khác đến bán thay, khiến công nhân không có cơm ăn.

Họ kể công nhân buổi trưa phải nhịn đói việc, kết quả là người đàn ông đang nằm kia vì tụt đường huyết mà ngã từ giàn giáo xuống, gãy cả chân.

Mấy người kia năng đầy kịch tính, xuyên tạc trắng trợn, thậm chí còn vu cho tôi bán thịt ôi thiu khiến họ bị tiêu chảy.

Rồi họ vu cáo tôi lén quay video công nhân để kinh doanh tài khoản mạng xã hội của mình.

Lời buộc tội tuôn ra như suối, càng lúc càng khó nghe.

Hai ông bà già càng khóc lớn hơn, rằng đó là đứa con duy nhất trong nhà, vốn trông chờ nó về phụng dưỡng tuổi già, giờ thì vô vọng, không nơi nương tựa.

Bình luận trong livestream bùng nổ, chửi rủa tràn lan:

• “Đệch, cái bà bán cơm này mặt dày đến thế là cùng!”

• “Tôi cứ thắc mắc sao bả không bán nữa, hóa ra là đi kiếm fame!”

• “Nhớ không lầm thì sau này có người khác bán cơm mà?”

• “Người ta vừa đến thì bị bả đuổi đi rồi.” — một người công nhân nghẹn ngào kể.

• “Chưa hết đâu, bọn tôi còn đến tận nhà năn nỉ bả quay lại bán, thế mà chồng bả lại kéo nguyên một xe người định đánh chúng tôi!”

Quản đốc diễn xuất cực kỳ nhập vai, thậm chí còn đưa cả bức ảnh hôm đó — khi ông ta bị chồng tôi và nhóm công nhân vây lại — lên màn hình bằng chứng.

Cả livestream như phát cuồng. Dòng bình luận lũ lượt cuồn cuộn, đứng hẳn về phía ông ta:

• “Thật tội nghiệp cho công nhân nghèo, bị bắt nạt mà không ai bênh!”

• “Tư bản đè đầu cưỡi cổ người lao đến bao giờ mới chấm dứt?”

• “Tẩy chay quán cơm thất đức!”

Mọi lời lẽ đều hướng mũi giáo về phía tôi — một người bị biến thành kẻ ác độc, vô nhân tính trong mắt hàng ngàn người đang theo dõi.

“Có tiền là ghê gớm lắm sao? Sao lại nhẫn tâm chà đạp lên công nhân như thế?”

“Con tiện nhân Triệu Tú Phân, đi chết đi!”

“Con tiện nhân Triệu Tú Phân, đi chết đi!”

Triệu Tú Phân là tên thật của tôi — tôi không hiểu quản đốc cách nào lại biết .

Bình luận trên màn hình livestream cuộn lên như bão, toàn là những lời chửi rủa, phạm thậm tệ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...