Vừa về đến nhà, tôi đã bị một người ôm từ phía sau.
“Chồng ơi, đừng vội mà…”
Bàn tay người đàn ông di chuyển trên bụng dưới của tôi, tôi lại phát hiện có điều không đúng.
Chồng tôi là vận viên bơi lội, ngón tay ấy mịn màng không tì vết.
Nhưng đôi tay đang ôm lấy tôi lại phủ đầy vết chai sần thô ráp.
Hắn không phải chồng tôi!!
1
Vừa đi tiệc về, đầu tôi vẫn còn hơi chếnh choáng, lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh toát khắp người.
Nhìn cách người đó ôm tôi, có thể nhận thấy thân hình vạm vỡ của hắn.
Hắn cao hơn tôi cả một cái đầu, thậm chí còn nhiều hơn .
Người đàn ông này là ai?
Làm sao hắn vào đây?
Đôi tay hắn cứ di chuyển dần xuống bụng dưới của tôi, ý đồ không thể rõ ràng hơn.
Đầu óc tôi trống rỗng, tôi không dám cử chút nào.
Chồng tôi là vận viên bơi lội, dạo này đang tập huấn trước giải đấu ở thành phố kế bên.
Như thường lệ, mỗi tuần chồng tôi sẽ về nhà hai ngày, và hôm nay chính là ngày ấy về.
Trong khi suy nghĩ, đôi tay đang ôm tôi càng siết chặt và càng trở nên táo bạo hơn.
Cả phòng khách chìm trong bóng tối, tôi có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của người đàn ông đó.
Đêm khuya vốn đã tĩnh lặng đến đáng sợ, trong nhà không nghe thấy tiếng thở của ai khác.
Tôi cảm thấy lòng mình trùng xuống.
Hoặc là chồng tôi đã bị người đàn ông này hãm , hoặc là ấy vẫn chưa về.
Cả hai huống này đối với tôi đều không phải là điềm lành.
Với vóc dáng của hắn, tôi hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Tôi len lén đưa mắt về phía chiếc đèn ngủ cắm gần công tắc cửa.
Chiếc đèn đó là món quà chồng tôi mua riêng cho tôi trước khi ấy đi công tác.
Đèn ngủ luôn phát ra ánh sáng dịu nhẹ trong bóng tối, mỗi ngày khi về nhà đều mang lại cho tôi chút bình yên.
Nhưng lúc này, nó đã tắt lịm.
Tôi thầm nghĩ không ổn rồi.
Vậy là cầu dao điện nhà tôi cũng bị ngắt rồi…
Tôi hít sâu một hơi, đưa ra quyết định. Vì ngay từ lúc bước vào, tôi đã nhầm hắn là chồng mình, và hắn vẫn chưa gì tổn đến tôi.
Vậy nếu tôi tiếp tục giả vờ nhận nhầm thì sao?
Dựa vào cơn say, tôi bắt đầu giả vờ như mình đã uống say, nhẹ nhàng nắm lấy tay người đàn ông.
Bàn tay ấy khẽ run lên ngay khoảnh khắc tôi chạm vào.
Hắn không từ chối, tôi lại tiếp tục.
Tôi nắm tay hắn, khẽ lắc nhẹ, giọng run rẩy mà đầy vẻ nũng nịu:
“Chồng ơi, đừng vội mà…”
Dường như đôi tay ấy buông lỏng ra một chút.
2
Tôi dựa vào bóng tối, xoay người lại.
Nhưng căn nhà quá tối, chỉ có chiếc rèm trắng trên cửa sổ sát đất phía xa phản chiếu chút ánh sáng từ màn đêm, chúng tôi đứng ở vị trí gần cửa ra vào, tôi hoàn toàn không rõ khuôn mặt của người đàn ông.
Tôi lấy hết can đảm tiến sát lại gần hắn một chút, ghé vào gần tai hắn:
“Để em vào nhà vệ sinh trước đã, rồi mình... Được không...?”
Cảm nhận người đàn ông khẽ run rẩy, tôi nhân cơ hội đẩy hắn ra, nhanh như chớp lao vào nhà vệ sinh gần đó.
Đóng cửa và khóa lại.
“Chồng ơi, đợi em bên ngoài nhé...”
Ở ngoài cửa không có bất kỳ âm thanh nào vọng vào.
Tôi không biết hắn có bị màn giả say của tôi lừa hay không. Cả người tôi ngồi bệt xuống bồn cầu, run rẩy không ngừng, toàn thân trong trạng thái kiệt sức vì kinh hãi.
Đầu óc tôi rối tung như mớ bòng bong, tôi không ngừng tự nhủ trong lòng: Bình tĩnh! Bình tĩnh nào!
Nhưng, tôi phải thoát ra khỏi đây bằng cách nào?
Nhà vệ sinh này có cửa kéo bằng vật liệu PVC. Nói trắng ra, dù có khóa lại thì cũng như không.
Với sức của một người đàn ông trưởng thành, hắn có thể cửa một cách dễ dàng.
Hơn nữa, tôi không thể ở đây quá lâu.
Ai mà biết người bên ngoài sẽ gì tôi?
Đối mặt trực tiếp với hắn, một người phụ nữ yếu đuối như tôi hoàn toàn không có cơ hội thắng!
Không nghĩ ra cách đối phó, tôi gần như sụp đổ.
Lúc này, điện thoại trong túi tôi đột nhiên sáng lên.
Do tính chất công việc, điện thoại của tôi luôn để chế độ im lặng, thậm chí còn tắt cả chế độ rung.
Tôi run rẩy lấy điện thoại ra khỏi túi.
Tôi cầm điện thoại, đôi tay vẫn run rẩy liên hồi, hoàn toàn không thể kiểm soát .
Phải chạm vân tay mấy lần mới mở khóa màn hình, trên đó hiện lên vài cuộc gọi nhỡ.
Tin nhắn mới nhất trên WeChat là lời nhắn của chồng tôi:
[Em tan chưa?]
[Đối phương đã hủy cuộc gọi video]
[Sao không nghe điện thoại?]
[Sao vẫn chưa thấy em?]
Bạn thấy sao?