Khi Lòng Tôi Rạn [...] – Chương 5

13

Tôi ngồi trong nhà hàng cả buổi chiều, đầu óc cứ như trên mây. Giữa chừng, nhận điện thoại của Hà Tử Ngọc.

Sau khi từ chối ba lần mà không thành, tôi bực bội nhấc máy.

Ngay lập tức, giọng của Hà Tử Ngọc truyền tới:

“Hân Nghiên, em chuyển nhà rồi à?”

“Đúng .”

“Chuyển đi đâu? Anh đến tìm em.”

Tôi dừng lại, hỏi:

“Anh tìm tôi gì?”

Hà Tử Ngọc đột nhiên :

“Hân Nghiên, em đừng tưởng rằng Đoạn Hạ Triều thật sự thích em. Tại sao chứ? Em có gì đáng để ta thích? Hai người mới quen nhau vài ngày, chẳng hiểu gì về nhau. Nhưng quen em nhiều năm rồi, Hân Nghiên, em đơn thuần, dễ tin người. Nếu không có bảo vệ em bấy lâu nay, em sẽ chịu nhiều khổ cực lắm.”

Giọng điệu của ta vừa dịu dàng vừa quả quyết.

“…Dù ta có thích em trong một thời gian ngắn, em có chắc ta sẽ luôn em và cưới em không? Đừng ngây thơ nữa, Hân Nghiên, quay lại với đi. Bây giờ, bố mẹ đang ở nhà. Anh sẽ đưa em gặp họ và cho em một lời hứa. Chúng ta kết hôn.”

Nghe xong, tôi hít sâu một hơi:

“Lời trăn trối xong chưa?”

Đầu dây bên kia phát ra một tiếng nghẹn ngào ngắn ngủi. Tôi nhanh chóng ngắt máy, chặn toàn bộ liên lạc từ ta. Hà Tử Ngọc luôn dùng cách này để hạ thấp và kiểm soát tôi. Giờ tôi mới nhận ra tất cả đều là thủ đoạn của ta.

Tôi nghĩ, tôi không cần chờ màn pháo hoa đêm nữa.

Khi tới bệnh viện, tôi cờ đụng ngay Đoạn Hạ Triều vừa phẫu thuật xong. Anh xoa trán, khuôn mặt mệt mỏi, khi thấy tôi thì đầy bất ngờ.

Tôi trông thật tệ : đội bờm tai thỏ, tay buộc ba quả bóng bay, trên vai là chiếc balo gấu con trẻ con.

Những người bên cạnh thấy đều bật :

“Lão Đoạn, hạnh phúc ghê nhỉ, nhỏ đến đón sau ca phẫu thuật à?”

Anh lấy khăn giấy ra, lau mồ hôi trên trán tôi:

“Sao em lại tới? Tôi sẽ về tìm em mà.”

Tôi lấy hết dũng khí, mặt đỏ bừng, hét lên câu trả lời của mình:

“Tôi không ngại nếu trai của tôi!”

Tôi nghe thấy tiếng lên từ văn phòng bên cạnh.

Đoạn Hạ Triều khẽ ho một tiếng, nắm lấy tay tôi:

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Lúc ra về, trong tay tôi ôm một thùng sữa bò và một quả dưa hấu lớn, đều là đồng nghiệp của tặng, bảo rằng đưa cho tôi còn hơn để trong văn phòng.

Trên đường về, Đoạn Hạ Triều thỉnh thoảng liếc tôi:

“Thực ra em không cần quay lại, còn có màn pháo hoa đêm, rất đẹp.”

Tôi ngồi ở ghế phụ, chống cằm ra ngoài cửa sổ:

“Vừa nãy Hà Tử Ngọc gọi cho tôi.”

“Ừ, chắc bảo tôi không thật lòng thích em, đúng không?”

Đoạn Hạ Triều trúng tâm trạng của tôi. Tôi cúi đầu, không trả lời.

Bị tổn thương bởi một người, rất khó để ai đó hết lòng lần nữa. Câu vừa rồi, tôi đã dồn hết dũng khí và quyết tâm.

“Hân Nghiên, em có biết lần đầu tiên tôi gặp em, em đang gì không?”

Tôi mím môi:

“Uống rượu.”

Đoạn Hạ Triều bật :

“Ở bệnh viện, lúc em rơi hóa đơn, ngồi xổm dưới đất nhặt từng tờ một.”

Tôi bỗng nhớ lại trải nghiệm không thể quên đó.

14

Hà Tử Ngọc bị đau dạ dày, phải đến bệnh viện khám. Tôi bận rộn việc, cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau lại vội vàng đến bệnh viện chăm sóc ta. Vì chóng mặt, tôi ngã một cú, rơi hết hóa đơn thanh toán, khiến mọi việc bị trì hoãn, cuối cùng còn bị ta trách móc đủ điều.

Đoạn Hạ Triều tiếp tục kể:

“Một nhỏ, vừa nhặt hóa đơn vừa khóc.”

Anh , chưa từng thấy ai khóc trông tủi thân như .

Sau đó, còn gặp tôi thêm vài lần. Lúc thì chen chúc trong đám đông lấy thuốc, khi thì bối rối xếp hàng, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Có lần tôi còn đụng phải , chỉ biết cúi đầu lí nhí xin lỗi.

Tôi biết, lúc đó mình thật tệ , sống trong ảo tưởng về , lao đầu vào như thiêu thân.

“Bạn trai của Tuyết Vũ Hân, em quen đúng không?” Anh hỏi.

Tôi gật đầu.

“Ừ, là học tôi.”

Tôi kinh ngạc mở to mắt, nhận ra thế giới này thật nhỏ bé.

“Thế nên những chuyện của em là do Tuyết Vũ Hân kể với tôi.”

Đoạn Hạ Triều dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, nghiêm túc tôi:

“Tôi từng thấy em trong vòng bè của ấy. Tôi thích dáng vẻ đó của em.”

Tim tôi đập loạn xạ:

“Thế… còn ở quán bar…?”

“À, Tuyết Vũ Hân em sẽ đến, ban đầu tôi chỉ muốn xem em sống thế nào.” Đoạn Hạ Triều mỉm , “Ai ngờ ấy bảo em còn độc thân. Tôi không có lý do gì để bỏ qua cơ hội.”

“Thế hôn tôi…”

“Ừ, xin lỗi, là cố ý.”

Tôi và Đoạn Hạ Triều quen nhau chưa lâu, bố mẹ tôi vội vàng từ quê lên thành phố. Anh bất ngờ gặp gỡ phụ huynh tôi. May mắn là mọi chuyện suôn sẻ.

Hôm sau, Đoạn Hạ Triều cũng mời bố mẹ đến. Hai bên gia đình gặp nhau, ăn một bữa cơm thân mật.

Việc cưới xin của tôi và Đoạn Hạ Triều coi như đã chắc chắn.

Việc tốt sắp tới, tôi cảm thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều. Bản kế hoạch của tôi duyệt, sau Tết dự kiến sẽ thăng chức tăng lương.

Hôm đó, tôi đi ngang qua tầng dưới công ty, nhận một tấm danh thiếp của cửa hàng. Nhìn kỹ thì nhận ra, đây chính là chỗ đặt “hộp cơm nhân” của Trần Kỳ.

Từ sau chuyện lần trước, ta vẫn luôn chế nhạo tôi bằng những lời mỉa mai, gần đây còn thích khoe khoang rằng Hà Tử Ngọc đã đưa về ra mắt bố mẹ.

Tôi biết với cách thúc giục ngột ngạt của bố mẹ Hà Tử Ngọc, không tìm tôi thì ta bám ngay lấy Trần Kỳ.

Hôm nọ, tôi cờ thấy Trần Kỳ lục lọi đồ của mình, không cẩn thận rơi tấm danh thiếp đặt cơm. Nửa tiếng sau, hành lang vang vọng tiếng ta gọi điện chất vấn.

Nghe , Trần Kỳ lao đến công ty của Hà Tử Ngọc, ngay trước mặt mọi người, vạch trần đủ thứ chuyện đen tối, thậm chí kể rõ rành rành trong điện thoại ta có bao nhiêu .

Kết quả, hai người đ,ánh nhau tơi bời, bị tạm giam vì rối trật tự, còn mất luôn công việc.

Tối về nhà, tôi kể mấy chuyện này cho Đoạn Hạ Triều nghe, ngồi trên giường, cầm máy sấy tóc giúp tôi, chỉ thi thoảng hờ hững đáp lại vài tiếng.

Cuối cùng, dứt khoát dùng môi chặn miệng tôi.

Chuyện tám nhảm này gián tiếp khiến sáng hôm sau tôi ngủ quên, suýt trễ giờ hẹn đến cục dân chính.

Trên đường đi, tôi ngồi ở ghế phụ nhỏ giọng than vãn.

Đoạn Hạ Triều chỉ , không gì.

Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ trôi vụt qua, tôi bỗng nhiên hiểu ra rằng, thần sẽ chiếu cố mọi người.

Và câu danh ngôn của Chu Hân Nghiên luôn đúng: “Thần sẽ mỉm với mọi người (trừ Hà Tử Ngọc).”

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...