10
Tim tôi đập loạn nhịp, gật đầu đồng ý, ngượng ngùng : “Được.”
Đoạn Hạ Triều tôi đi vào thang máy rồi mới rời đi.
Tôi hớn hở bước ra khỏi thang máy, ngẩng đầu lên liền thấy Hà Tử Ngọc đang dựa vào tường, nghe thấy tiếng bèn quay đầu lại.
Anh ta trông phờ phạc, quầng thâm dưới mắt rất rõ:
“Hân Nghiên, em về rồi.”
Tôi lạnh lùng quay đầu, định quay trở lại thang máy.
Hà Tử Ngọc vội chạy tới chắn cửa thang máy:
“Hân Nghiên, đừng giận nữa, chúng ta hòa đi.”
“Tại sao tôi phải giận? Anh gì có lỗi với tôi sao?”
Tôi chằm chằm ta, ép ta tự mình thừa nhận việc ng,oại , thừa nhận những lời nh,ục mạ tôi trước mặt bè.
Hà Tử Ngọc hít sâu một hơi:
“Xin lỗi… Anh… không nên đặt suất ăn trưa rẻ tiền nhất cho em.”
Tôi lập tức nhớ lại tấm thẻ thực đơn chia hạng ABC, lập tức bùng nổ. Anh ta thực sự đã việc này, và đây còn là lỗi nhỏ nhất trong số những chuyện ta đã ra!
“Hà Tử Ngọc, có bị đ,iên không?!”
Tôi đẩy ta ra, nhấn nút thang máy nhanh chóng, ta vẫn chen vào .
Tôi tức giận đi ra cổng khu chung cư, đến nơi đông người nhất, dừng lại, quay người đối mặt với Hà Tử Ngọc đang đuổi theo phía sau, rồi cầm túi xách quất vào người ta đ,iên cuồng:
“Đồ đ,iên! Đồ không biết xấu hổ! Đồ c,ặn bã! Anh sao dám tìm tôi!”
Hà Tử Ngọc bị tôi đ,ánh đến sững sờ, sau đó cũng bực tức nắm lấy túi xách của tôi:
“Chu Hân Nghiên, tôi đã cho em lối thoát rồi, đừng không biết điều!”
“Tôi cần cho lối thoát à? Tôi tự mình xuống !”
Hàng xóm láng giềng quanh đó thấy tôi nổi khùng, lập tức chạy tới can ngăn.
“Này cậu trai trẻ, tôi cảnh cáo cậu, không tay chân!”
“Còn dám càn là báo công an đấy!”
Hà Tử Ngọc nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi nhăn nhó:
“Tôi là trai của ấy, mọi người đừng xen vào!”
Lúc này, một giọng nhẹ nhàng vang lên từ phía sau đám đông:
“Cậu là trai của ai?”
Câu nhẹ nhàng mà đầy uy lực khiến cả đám đông im phăng phắc.
Một cánh tay đưa ra qua đám người, nhẹ nhàng vòng qua vai tôi kéo về phía sau, cả lưng tôi dựa vào lồng ngực vững chãi của một người đàn ông.
Tôi ngước lên, thấy Đoạn Hạ Triều quay lại, lạnh nhạt :
“Tôi mới là trai của ấy.”
Cả đời tôi không ngờ mình lại rơi vào một cảnh tượng kịch tính: hai người đàn ông tranh giành một ngay giữa khu chung cư, nơi mà hoạt thời thượng nhất chỉ là khiêu vũ quảng trường và chơi cờ tướng.
Tôi xấu hổ cúi gằm mặt, kéo tay Đoạn Hạ Triều:
“Đừng nữa, đi thôi.”
Nhưng Hà Tử Ngọc không chịu buông tha:
“Mọi người đi, ta là người bắt cá hai tay!”
Tôi không thể tin nổi ta lại có thể trở mặt như , cơn giận dâng lên, mở điện thoại, chỉ vào tin nhắn:
“Đây! Hà Tử Ngọc, nếu là đàn ông thì đọc to lên cho tôi nghe!”
Tin nhắn đầu tiên là: “Tôi còn chưa ngủ với ta, sao mọi người nghĩ tôi đang hẹn hò với ta?”
Hà Tử Ngọc sững người, mặt mày tối sầm.
Tôi tiếp tục mở tin nhắn thứ hai: “Đối diện ta, tôi không gì cả.”
“Đủ rồi.”
Người lần này không phải Hà Tử Ngọc, mà là Đoạn Hạ Triều.
11
Đoạn Hạ Triều thu điện thoại của tôi lại, lạnh lùng Hà Tử Ngọc, hỏi:
“Anh mà cũng đòi trai của ấy?”
Mấy ông bà lão sống lâu thấu mọi việc, mỉa mai:
“Đã không thích người ta, còn lằng nhằng không dứt. Giờ người ta có trai rồi lại không cam lòng, đứa nhỏ ch,et rồi cậu mới tới nhận à? Thật đáng khinh!”
Hà Tử Ngọc bị mắng đến mức mặt mày xám xịt, cuối cùng cũng rời đi.
Đoạn Hạ Triều xoa đầu tôi, :
“Đừng ở đây nữa, chuyển nhà đi.”
Chuyển nhà không phải chuyện dễ dàng. Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới tìm chỗ này.
Nhận thấy sự do dự của tôi, bảo:
“Đồng nghiệp của tôi mới mua một căn, để dành cho hôn sự. Nhưng… hiện tại chưa có ai, nên định cho .”
“Bác sĩ Chung?”
“Ừ.”
“Vậy hỏi thử xem.”
Anh gọi điện thoại hỏi qua, rồi :
“Còn trống, giá 1.700 tệ mỗi tháng. Có không? Không thì tôi thương lượng thêm.”
Tôi gật đầu, giá 1.700 tệ cho một căn hộ mới là quá rẻ rồi.
Bà chủ nhà cũ của tôi rất tốt, nghe tôi bị quấy rối đã miễn luôn tiền vi phạm hợp đồng. Còn bảo:
“Con trẻ phải tìm trai, không thì bị bắt nạt cũng chẳng có ai bênh.”
Tôi bật , nhất quyết đưa lại tiền cho bà.
Vài ngày sau, tôi chuyển nhà.
Hôm đó Đoạn Hạ Triều có ca phẫu thuật không đến . Chung Vũ thay đến giúp, bận rộn hăng say như đang chuyển nhà cho mình .
Căn hộ là dạng một phòng ngủ, một phòng khách, đầy đủ tiện nghi và đã trang trí nội thất.
Khi tôi đang dọn dẹp ngoài phòng khách, một người phụ nữ bước vào.
Cô ấy rất xinh đẹp, cử chỉ toát lên vẻ thanh lịch, tự tin.
Chung Vũ từ trong bước ra, ba người nhau không gì. Người phụ nữ khẽ nhếch môi, hỏi:
“Anh gọi tôi tới là để xem cái này?”
Mặt Chung Vũ tái mét:
“Không phải, em nghe giải thích…”
Người phụ nữ mỉm rồi bỏ đi.
Tôi ngượng ngùng hỏi:
“Bạn của à?”
Chung Vũ vội vàng mặc áo khoác:
“Sắp rồi! Sắp rồi! Tôi đi đây, tối nhớ chờ Đoạn lão đại nhé!”
Nói xong, biến mất ngay lập tức. Tôi không hiểu tại sao bảo chờ Đoạn Hạ Triều, chỉ đóng cửa rồi tiếp tục dọn dẹp.
Tầm 7 giờ tối, điện thoại reo. Là tin nhắn từ Đoạn Hạ Triều:
“Mở cửa đi.”
Tôi vội chạy ra mở cửa, thấy đứng đó, tay xách mấy túi rau củ quả.
“Tiện đường mua cho em. Cầm lấy.”
Tôi ngơ ngác nhận lấy. Khi quay lưng lại, tôi mới phát hiện đang lấy chìa khóa để mở cửa đối diện. Hóa ra, ở ngay căn hộ đối diện.
Tôi đứng đờ ra đó, thấy loay hoay mãi mà không mở cửa. Tôi nuốt nước bọt, thăm dò:
“Anh… có muốn vào ngồi một chút không?”
Anh rút chìa khóa ra gọn gàng, quay lại:
“Được.”
Nồi canh sườn trên bếp đang sôi, cơm cũng vừa chín. May mà tôi nấu dư một phần.
12
Tôi : “Thêm một món nữa nhé, chờ em một chút.”
Đoạn Hạ Triều vừa thay dép, đã kéo tôi lại:
“Để tôi .”
“À… biết nấu ăn à?”
Anh liếc tôi: “Tôi không nên biết sao?”
Chủ yếu là bóng ma tâm lý từ suất ăn trưa loại C của Hà Tử Ngọc để lại trong tôi quá lớn.
Đoạn Hạ Triều thành thạo đeo tạp dề, thái rau, bật bếp xào nấu, tác lưu loát như nước chảy mây trôi.
“Đưa thịt qua đây.” Anh .
Tôi sực tỉnh: “À! Được rồi!”
Đây là lần đầu tiên tôi phụ bếp cho ai đó, cảm giác thật tuyệt vời, chỉ cần đứng nghe chỉ dẫn.
Không lâu sau, các món nóng hổi dọn lên bàn. Đây có lẽ là bữa ăn đầu tiên chúng tôi ngồi cùng bàn.
Tôi nâng ly trà thay rượu, :
“Bác sĩ Đoạn, cảm ơn đã giúp đỡ tôi.”
Anh ngồi đối diện, nhướng mày:
“Không cần khách sáo.”
Bầu không khí rơi vào ngượng ngùng. Tôi cúi đầu ăn, thì thấy gắp cho tôi một miếng sườn, hỏi:
“Cuối tuần có kế hoạch gì không?”
Tôi lắc đầu. Gần đây có một dự án cần hoàn thành, tôi đã thức khuya mấy ngày liền, cuối tuần này hiếm hoi thảnh thơi.
Đoạn Hạ Triều :
“Muốn đi đâu?”
“Công viên giải trí.”
Tôi xong, chờ đợi bật , bởi vì trong mắt Hà Tử Ngọc, đây là nơi chỉ dành cho trẻ con, hoàn toàn phí thời gian. Chỉ một lần đi xem pháo hoa cũng đã khiến ấy càu nhàu rất lâu.
Thật lòng mà , tôi không chắc Đoạn Hạ Triều sẽ thích nơi như .
“Được, tôi mua vé.”
Và thế là, sáng thứ Bảy, tôi đã đứng trước cổng công viên giải trí.
Đoạn Hạ Triều mặc đồ giản dị, đi dạo chưa bao lâu, tay đã đầy những quả bóng bay. Anh bờm tai thỏ trên đầu một người, hỏi tôi:
“Em có muốn không?”
Tôi ngập ngừng một chút rồi gật đầu:
“Muốn.”
Đoạn Hạ Triều bật , mua một chiếc và tự tay đội lên đầu tôi:
“Rất hợp với em.”
Hôm nay không đông lắm, thời gian xếp hàng cũng không lâu. Tôi kéo chạy khắp nơi, chơi đến mức quên cả thế gian.
Tôi chỉ vào tàu lượn siêu tốc:
“Chúng ta đi chỗ đó đi?”
Nhưng vừa quay lại, thấy vừa tắt máy, vẻ mặt đầy áy náy:
“Hân Nghiên, tôi phải về bệnh viện.”
Tôi khựng lại, từ từ buông tay ra, gãi đầu :
“À… … , cứ đi trước.”
Từng ấy năm rồi, tôi đã quen với cảnh này. Đoạn Hạ Triều bước tới, xoa đầu tôi:
“Nhớ nhà hàng tôi vừa chỉ không?”
“Ừm.”
“Đói thì qua đó ăn chút gì.”
Tôi chớp mắt:
“Tôi biết mà—”
“Đừng tới chỗ nhiều nước, dễ bị cảm lạnh.”
“Được…”
“Giữ chặt đồ quý giá. Gặp khó khăn thì nhớ tìm cảnh sát.”
Tôi gật đầu, nghiêm túc :
“Bác sĩ Đoạn, tôi là người lớn rồi, không sao đâu.”
Anh ngập ngừng như muốn gì, tôi phì hỏi:
“Còn chỉ thị gì nữa không, bác sĩ Đoạn?”
Anh đồng hồ, đột nhiên nắm lấy tay tôi:
“Em có ngại có thêm một người trai không?”
Câu thốt ra với giọng điệu gấp gáp, như thể chỉ cần chậm một giây, tôi sẽ chạy mất.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, lắp bắp:
“Không… không… không…”
Đoạn Hạ Triều khẽ , :
“Không cần gấp, đợi tôi quay lại.”
Bạn thấy sao?