Khi Lời Nói Chỉ [...] – Chương 3

7

Tôi gần như dành cả ngày lẫn đêm trên sân băng.

Trượt băng, xoay người, bật nhảy… rồi lại là những cú ngã liên tiếp.

Tôi thường xuyên trượt đến tím bầm cả người.

Lê thân thể kiệt quệ trở về ngôi nhà từng ngập tràn .

Căn hộ này do tôi dùng tiền thưởng thi đấu để mua.

Chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách, không lớn.

Nhưng khắp nơi đều in dấu những kỷ niệm với Chu Thời An.

Như một con dao ngâm trong nước muối, cứa vào da thịt.

Là tiếng nước lục bục trong nồi canh sườn, ta quay lại, vẫn còn khoác tạp dề xanh, đưa thìa đến bên môi tôi nếm thử.

Là mùa đông trên chiếc sofa vải, tôi lén lút nhét đôi chân lạnh buốt vào gấu áo len của ta.

Là khi tôi đứng trước gương thắt dây váy, bất chợt ta cúi đầu cắn lấy chiếc khuyên tai ngọc trai của tôi.

Nếu tôi chưa từng phát hiện sự tồn tại của Lâm Quỳnh, tôi vẫn sẽ nghĩ rằng Chu Thời An là người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế gian.

Cũng chính vì , khi sự thật phơi bày, mới khiến tôi đau đến tan nát cõi lòng.

Nhưng mà… chi phí chìm không ảnh hưởng đến quyết định quan trọng.

Tôi gom hết tất cả những món đồ liên quan đến Chu Thời An.

Đóng gói cẩn thận.

Gửi trả lại cho ta.

“Chúng ta chia tay đi.”

Gõ xong dòng chữ đó trong khung chat, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Tôi chặn tất cả liên lạc của Chu Thời An.

Tôi rời khỏi căn nhà ấy, những ngày sau đó đều ở khách sạn.

Chu Thời An dường như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi.

Cuộc đời tôi quay trở lại như trước khi gặp ta.

Trượt băng. Chỉ có trượt băng.

Tôi từng chút một lấy lại những kỹ thuật mình đã đánh mất.

Bellman spin, arabesque glide, twizzle, 3F (flip ba vòng)…

Thậm chí là kỹ thuật 3A (Axel ba vòng), cột mốc kỹ thuật mà ít tuyển thủ nữ có thể đạt .

Khoảnh khắc đáp băng thành công, tôi ngẩng đầu lên đầy vui sướng.

Và ngay lúc đó, tôi thấy Chu Thời An đứng bên ngoài sân băng.

Anh ta cao 1m85, vai rộng, chân dài, khoác một chiếc áo măng tô đen.

Chỉ cần đứng đó thôi, đã đủ để thu hút ánh của tất cả mọi người.

Anh ta chằm chằm vào tôi, giọng khàn khàn cất lên:

“Chia tay? Anh không đồng ý.”

8

Lúc tôi rời khỏi sân băng, Chu Thời An đã gấp gáp nắm chặt cổ tay tôi.

“Phùng Sương, tại sao đột nhiên lại chia tay?”

Ánh mắt ta đầy bối rối và ấm ức, chân thành đến mức trong một khoảnh khắc, tôi gần như tự hỏi liệu mình có đang hiểu lầm ta không.

Nhưng tôi đã quá mệt sau cả một ngày dài tập luyện.

Tôi mở điện thoại, tìm trang cá nhân của Lâm Quỳnh rồi đưa cho ta xem.

“Chu Thời An, thực sự rất vô nghĩa.”

Nhìn rõ nội dung trên màn hình, sắc mặt ta từng chút một trầm xuống.

Anh ta day trán, kiên nhẫn giải thích.

Rằng bố mẹ ta chưa bao giờ thích tôi, luôn xem Lâm Quỳnh là con dâu tương lai.

Rằng lễ đính hôn với ta chỉ là một kế hoạch tạm thời, ta không với tôi vì sợ tôi suy nghĩ nhiều.

Rằng đợi đến khi ta kiểm soát hoàn toàn công ty, ta sẽ hủy hôn với ta và tổ chức một đám cưới thật hoành tráng cho tôi.

Cuối cùng, ta bắt đầu mất kiên nhẫn:

“Phùng Sương, đã phải cố gắng rất nhiều để gia đình chấp nhận em, em có thể bớt bướng bỉnh một chút không?”

“Lúc thì mất tích, lúc thì chặn liên lạc, em nghĩ bây giờ vẫn là thời điểm chạy theo em như hồi trước sao?”

“Em không thể thông cảm cho một chút à?”

Sự bực dọc trong mắt ta trùng khớp với hình ảnh cậu trai mười tám tuổi trong trí nhớ tôi.

Khi đó, cậu ta bám dính lấy tôi, như một đứa trẻ:

“Không muốn! Phùng Sương, em đừng đuổi đi! Anh muốn mãi mãi đi theo em!”

“Cố gắng thuyết phục gia đình”?

Nực .

Tôi nhẹ nhàng hỏi:

“Ngủ với Lâm Quỳnh, cũng là một phần trong kế hoạch tạm thời của à?”

“Đêm hôm đó, tìm tôi chỉ vì muốn giải tỏa nhu cầu của mình, đúng không?”

Sắc mặt Chu Thời An cứng đờ.

Ánh mắt dao , giọng như đang cố gắng kìm nén cơn giận.

“Cố Phùng Sương, là đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lý. Hai năm nhau, em chưa từng cho , chỉ là một lần say rượu ngoài ý muốn thôi.”

“Anh chỉ luyện tập với ta, rồi phục vụ em. Đêm đó em cũng rất hưởng thụ mà?”

“Thời đại nào rồi? Nếu có người chịu thiệt, thì đó cũng là Lâm Quỳnh, em thiệt thòi ở đâu?”

Bốp!

Tôi không nhịn nữa, tát ta một cái thật mạnh.

Ba năm quen biết.

Hai năm nhau.

Tôi nhận ra mình chưa từng thực sự rõ con người của Chu Thời An.

Dù là với tôi hay với Lâm Quỳnh, ta đều thể hiện một sâu đậm.

Nhưng sau lưng, ta lại không ngừng hạ thấp và chà đạp cả hai.

Tình cảm của ta là thật hay giả, tôi không còn phân biệt nữa.

Chỉ có một điều, tôi chưa bao giờ thấu như lúc này:

Người đàn ông này, không đáng giá.

Chu Thời An ôm mặt, sững sờ tôi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và tức giận:

“Cố Phùng Sương, em phát điên cái gì ?!”

Tôi thẳng vào mắt ta, bình tĩnh từng chữ một:

“Chúng ta đã chia tay rồi, đừng phiền tôi nữa.”

Chu Thời An tức giận vung tay bỏ đi, trước khi rời đi còn để lại một câu:

“Cố Phùng Sương, dù em có tập luyện thế nào cũng không thể trở lại phong độ đỉnh cao.”

“Thêm vào đó, thành tích tệ nhất lịch sử của em ở Olympic mùa đông, một khi tái xuất, em sẽ lại bị cả thế giới mắng chửi. Không có ở bên, em chịu nổi sao?”

“Nghĩ kỹ đi, rời khỏi , còn ai cần em nữa?”

Tôi chẳng buồn đáp lại.

Dư luận có đáng sợ đến đâu, cũng không bằng lòng người khó lường.

Tôi mới 22 tuổi.

Dù có phải bắt đầu lại từ những giải hạng B, tôi cũng sẽ bò trở lại sân băng mà tôi từng đến tận xương tủy!

9

“Sương, em mất sạch kỹ thuật nhảy bốn vòng, độ ổn định của 3A cũng chưa đạt. Nếu muốn trở lại thời kỳ đỉnh cao, em phải bỏ ra gấp trăm lần nỗ lực.”

Ngay khi vừa sang Nga, điều chỉnh xong lệch múi giờ, huấn luyện viên Andrei đã lập tức lên kế hoạch huấn luyện đặc biệt cho tôi.

Tôi không nhớ đã bao nhiêu lần ngã xuống khi tập 4S (Salchow bốn vòng).

Bất chợt, một giọng trầm thấp bằng tiếng Nga vang lên ngoài rào chắn.

“Tiểu Phượng Hoàng, cẩn thận sụn chêm của em!”

Một bóng dáng cao lớn nhẹ nhàng chống tay lên rào chắn, nhảy vào sân băng, dùng tay không nắm lấy cổ chân hơi sưng của tôi để kiểm tra.

Tôi ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt xanh băng giá, sâu thẳm như dòng nước ngầm dưới hồ Baikal.

Aleksei Florenko.

Người từng hoàn thành Grand Slam ở tuổi 24.

Ba lần vô địch thế giới, hai lần liên tiếp đoạt HCV Olympic đơn nam, mệnh danh là “Sa hoàng băng giá” khiến mọi đối thủ phải e sợ.

Từ khi còn nhỏ tập luyện dưới trướng huấn luyện viên Andrei, tôi đã luôn bị mang ra so sánh với ta.

Tính ra, chúng tôi cũng đã quen biết gần mười năm.

“Cảm ơn , Aleksei. Tôi luôn ý đến việc giảm tải áp lực lên sụn chêm. Nhưng… tại sao lại gọi tôi là Tiểu Phượng Hoàng?”

Tôi đứng dậy, người đàn ông trước mặt.

Anh ta cao lớn, đường nét săn chắc ẩn dưới lớp trang phục Kostin đen cao cấp.

Mái tóc vàng nhạt, đôi mắt xanh nhạt lạnh lùng tôi, như một con báo săn sẵn sàng lao tới.

“Những năm qua, tôi vẫn luôn theo dõi em. Sau Olympic mùa đông, em chưa từng xuất hiện ở bất cứ giải đấu nào nữa.”

“Bây giờ, em lại lựa chọn trở lại sân băng. Không phải rất giống một con phượng hoàng chuẩn bị tái sinh sao?”

Tôi sững người.

Chợt nhớ đến phản ứng của huấn luyện viên chính khi biết tôi muốn thi đấu trở lại— ngạc nhiên hoàn toàn ủng hộ.

Trong suốt một năm tưởng như tôi đã bỏ cuộc, hóa ra vẫn có rất nhiều người luôn âm thầm dõi theo tôi.

Vậy thì tôi còn lý do gì để từ bỏ?

Sau khi kết thúc thời gian tạm nghỉ thi đấu, tôi cần tham gia một số giải hạng B để kích hoạt lại điểm số của mình.

Huấn luyện viên đã cân nhắc kỹ lưỡng và chọn cho tôi một giải đấu ở Bắc Mỹ.

Bây giờ chính là giai đoạn nước rút.

Những ngày sau đó, tôi gần như vùi mình trong sân băng.

Từ huấn luyện thể lực đến luyện tập kỹ thuật, tôi đều bắt gặp Aleksei xuất hiện quanh đây.

Anh ta không can thiệp vào quá trình huấn luyện của tôi.

Chỉ lặng lẽ đưa khăn lông sạch và nước ấm khi tôi cần.

Huấn luyện viên Andrei Aleksei, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Trước đây tôi có thấy cậu đến sân của tôi thường xuyên như đâu? Aleksei, cậu đang nghĩ gì ?”

Aleksei liếc tôi, vẻ mặt bình tĩnh:

“Gần đây tôi thấy mình gặp chút trở ngại, cần thầy giúp đỡ.”

Nhưng vành tai ta lại đỏ lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...