7
Kỷ Chước cúi đầu không tôi.
Tôi bắt đầu sốt ruột.
Không phân biệt là thật sự thay đổi, muốn đuổi tôi đi, hay chỉ đang nghiêm túc đề xuất như thế.
Nhưng đôi môi mím chặt đến trắng bệch, nghe giọng nghiến răng đầy kiềm chế kia…
Tôi hiểu ra một điều — nếu tôi dám bước ra khỏi đây thật, coi như xong.
Cái suy nghĩ muốn bỏ đi vừa nhen nhóm liền bị dập tắt tức khắc.
Tôi đành xuống nước, chuyển chủ đề:
“Thôi rồi, không đi thì tôi cũng không đi.
Tôi muốn đi tắm, có thể cho tôi mượn một bộ đồ không? Kỷ Chước, chỉ là một cầu nhỏ thế này thôi mà, cho tôi chứ?”
Kỷ Chước – từ nãy đến giờ vẫn mang vẻ lạnh nhạt – bỗng khựng lại:
“Chỉ… chỉ cần một bộ quần áo?”
Lúc này tôi mới sực nhớ ra chỗ bất ổn — tôi thậm chí không mang theo cả đồ lót để thay.
Áo trên còn đỡ, chứ phần dưới thì…
Tôi không muốn mất mặt, giả vờ bình tĩnh:
“Giặt xong sấy khô là thôi.”
Yết hầu Kỷ Chước trượt lên xuống, giả vờ định quay ra ngoài:
“Tôi đi mua đồ dùng một lần…”
Tôi lập tức níu lại, xấu hổ đến phát cáu:
“Thô quá, mặc không !”
Thừa lúc còn đang ngẩn người, tôi lại tiếp tục lấn tới:
“Anh sẽ giúp tôi sấy khô đúng không? Tôi không muốn không mặc gì mà đi ra ngoài đâu…”
Chưa dứt câu, Kỷ Chước đã đỏ ửng cả vành tai, lập tức quát khẽ cắt ngang:
“Đi tắm mau!”
8
Tôi vừa vò tay xong mảnh vải nhỏ kia, liền không chút xấu hổ đưa cho Kỷ Chước.
Anh ta nhận lấy rất nhanh, giọng có chút kỳ quái:
“Giặt rồi à?”
Tôi mặt đầy dấu chấm hỏi.
Hoàn toàn không nhận ra trong lời có chút tiếc nuối — chỉ thầm nghĩ Kỷ Chước đúng là đổi tính rồi, giờ dữ quá.
Rồi lại tiếp tục vừa tắm vừa ngân nga hát.
Máy nước nóng ở khu tập thể cũ kỹ mất khá lâu để điều chỉnh, nước cũng chỉ hơi ấm, xả lên người lại thấy lạnh buốt.
Lát sau còn tệ hơn — nước yếu đến mức nhỏ giọt.
Tôi nhăn mặt, bực bội chỉnh đi chỉnh lại cái van trộn nước. Cuối cùng cũng tí nước ấm để xả tạm.
Kết quả… nước ngắt hẳn.
Không chịu nổi nữa.
Tôi vội mặc đại chiếc áo thun duy nhất mềm chút mà Kỷ Chước tìm .
Áo rộng, dài ngang đầu gối.
Vừa định gọi hỏi Kỷ Chước đã sấy khô đồ chưa, thì cái vòi hoa sen đang treo lỏng lẻo đột nhiên phun nước loạn xạ, ướt hết cả tôi.
Tôi hoảng loạn:
“Kỷ Chước! Mau cứu em! Kỷ Chước!”
Lúc nãy đưa đồ quên khóa cửa.
Kỷ Chước như thể vẫn đứng ngoài chờ, lập tức xuất hiện.
Tôi chẳng nghĩ gì, nhảy bổ vào lòng , tủi thân mách tội:
“Nhà … cái vòi sen bắt nạt em!”
Kỷ Chước nghiêng người tắt vòi.
Quần áo cũng bị ướt sũng.
Lớp vải ướt nhẹp dính giữa hai người, như thể không còn khoảng cách nào.
Giọng cứng đờ:
“Buông tôi ra trước đi.”
9
Bị dội nước lạnh, cộng thêm phòng mở điều hòa lạnh buốt, chuyện gì đến cũng đến.
Tối đó, tôi sốt cao.
Miệng khô khốc, khát đến tỉnh dậy.
Cả người rã rời, tôi mơ mơ màng màng bước xuống giường.
Nhưng bỗng cảm thấy… dưới chân có gì đó là lạ.
Sàn nhà sao mềm mềm ?
Lẽ nào Kỷ Chước tốt bụng, lén trải thảm cho tôi?
Tò mò nổi lên, tôi ngồi thụp xuống, sờ thử.
Đầu ngón tay tôi chạm phải một chỗ hơi gồ lên.
Tôi vô thức bóp bóp, xoa xoa…
“Ưm—”
Bên tai vang lên một tiếng rên nghẹn ngào.
Đầu óc mơ hồ, tôi chớp mắt chậm chạp.
Cái… thảm này có ghi âm á?
Xịn dữ.
Tôi định thử lại lần nữa.
Bỗng “tấm thảm” bên dưới nhô lên.
Ngón tay tôi theo phản xạ siết chặt.
Tay bị một thứ kéo lên trước mặt.
Kỷ Chước bật đèn ngủ, gương mặt lạnh lẽo u ám:
“Chưa cai sữa à?”
Lúc này tôi mới chậm chạp nhận ra — mình ngủ chiếm mất giường, chắc Kỷ Chước phải trải chiếu nằm đất thật rồi.
Vậy… vừa nãy không phải thảm?
Nghĩ đến câu hỏi của , tôi lắc đầu.
Rồi lại tự mâu thuẫn, cúi đầu — cắn một phát thật mạnh.
Trong tiếng rên vì đau của , tôi mặt mũi ngây thơ ngước lên hỏi:
“Cắn không ra… có phải không có thật không?”
Nói rồi lại tự thấy tủi thân:
“Em chỉ muốn uống một ngụm thôi mà, cũng không cho… ghét em đến thế sao?”
Kỷ Chước vừa tức vừa buồn , vết cắn rõ ràng trắng bệch trên người.
Nghiến răng:
“Đúng, tôi ghét chết đi .”
Nhưng vừa định gỡ tôi xuống, lại phát hiện thân thể tôi nóng bất thường.
Gương mặt biến sắc, hành từ đẩy ra đổi thành ôm chặt.
Tôi cảm thấy trán mát lạnh — Kỷ Chước cúi đầu, chau mày đo nhiệt độ:
“Vẫn phải dùng nhiệt kế.”
Chỉ là, chưa kịp đặt tôi xuống, tôi đã theo phản xạ nép lại gần.
Môi chạm môi, giọng tôi khàn khàn:
“Lưỡi cũng nóng quá…”
Khóe môi Kỷ Chước bị tôi liếm đến ướt bóng, vẫn kiềm chế, không chịu phối hợp.
Chỉ tôi từ trên cao bằng ánh mắt tôi không hiểu nổi.
Tôi gần như sắp khóc, đáng thương nài nỉ:
“Chỉ một cái thôi… một chút xíu…”
Cuối cùng, sau gáy tôi bị ấn mạnh xuống.
10
Sáng sớm tỉnh dậy, tôi chỉ cảm thấy đầu lưỡi ê ẩm, chân cũng đau nhức.
Đầu óc vẫn chưa khởi xong, tôi hơi đờ đẫn, chẳng để tâm mấy.
Cho đến khi thấy tờ giấy nhớ mà Kỷ Chước để lại.
Anh đi rồi, cháo vẫn còn nóng trong nồi, nhớ uống thuốc.
Thuốc?
Ký ức xấu hổ không thể thẳng lập tức ập về —
viên thuốc dùng nụ hôn để “đút”, dấu răng trên người Kỷ Chước, cùng những vết bầm đỏ sưng tấy…
Và cả câu nghiến răng ken két của : “Ghét chết đi .”
Xong đời rồi…
Không lẽ tôi sắp bị đuổi ra ngoài?
Ăn vội mấy miếng cháo, tôi tức tốc phóng thẳng đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Đúng .
Cách tôi xin lỗi… rất đơn giản — mua quà.
Tôi chọn liền mấy món: cà vạt, vest, rồi cuối cùng bị hút mắt bởi một mẫu đồng hồ đeo tay.
Mặt đồng hồ từ đá thiên thạch, viền bằng sapphire xanh thẫm — y hệt ánh mắt của Kỷ Chước trong màn đêm sâu thẳm, là ánh sáng duy nhất trong bóng tối.
Càng càng thấy hài lòng.
Tôi vừa định bảo nhân viên gói lại thì… “bốp”, một chiếc thẻ bị vỗ xuống ngay trước mặt tôi.
Tư thế cao ngạo kia thuộc về Tô Lăng.
Cô ta toàn thân hàng hiệu, vẻ mặt đầy ngạo mạn và đe dọa.
Tôi nhướn mày, cuối cùng cũng lục lại ký ức về ta trong một góc nhỏ trí nhớ.
Một tiểu thư từng theo đuổi Phó Hoán, bị từ chối.
Nhân viên bán hàng toát mồ hôi:
“Xin lỗi quý , là vị tiểu thư này xem trước ạ.”
Ánh mắt Tô Lăng đầy khinh thường, lướt qua bộ quần áo tôi đang mặc — áo hoodie mỏng của Kỷ Chước, quần short mua kèm đồ ăn ngoài.
Chỉ có đôi giày xem ra còn đáng giá chút.
Cô ta mỉa mai:
“Ninh Giao, rời khỏi Phó rồi mà vẫn chưa biết thân biết phận à? Đồng hồ mấy triệu, không phải loại nghèo như có thể mua đâu.”
Tôi chẳng buồn đôi co — thời gian gấp rút, lát nữa còn phải mang bất ngờ đến cho Kỷ Chước.
Thế là cố ta từ đầu tới chân, bật khinh khỉnh:
“Đồng hồ mấy triệu? Cùng lắm cũng chỉ hợp với thôi.”
Rồi quay người, đưa thẻ ra thanh toán.
Trên hóa đơn, con số chói mắt 20 triệu khiến mặt Tô Lăng đỏ như gấc.
Cô ta luống cuống rút thẻ lại, cuối cùng cũng lộ rõ mục đích thật sự.
Vứt một xấp ảnh ra trước mặt tôi, vẻ mặt đầy ác ý:
“Đừng đắc ý quá, Ninh Giao — lần này Phó thật sự chán ghét rồi.”
11
Tôi tìm một tiệm bánh ngọt, ngồi xuống từ tốn lật từng tấm ảnh.
Trong ảnh, Phó Hoán cúi đầu trước mặt.
Ánh mắt dịu dàng, khẽ nâng cằm lên, để mặc xấu hổ trốn vào lòng .
Hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lùng u ám thường ngày.
Nhưng ánh mắt ấy… lại giống hệt khi từng tôi.
Sự dịu dàng thoáng qua của kẻ đứng trên cao luôn bị người ta tô vẽ thành ,
thực chất chẳng qua chỉ là một kiểu ban ơn.
Chỉ cần tin là thật, mới là lúc bắt đầu rơi vào vực thẳm không lối thoát.
Giống như tôi từng như thế.
Khi đó, ba mẹ mất sớm.
Để trả nợ, dù còn đang học đại học, tôi phải gồng mình ba việc mỗi ngày.
Bao tử vì nhịn ăn quá lâu mà co thắt đau đớn.
Tôi cắn răng chịu đựng.
Nhưng rồi, trong một buổi tối rót rượu cho Phó Hoán, tôi không chịu nổi nữa, tay run rượu đổ lên người .
Quản lý lập tức đè tôi xuống đất, bắt tôi quỳ xin lỗi.
Phó Hoán chẳng gì, ông ta liền tự tiện định tát tôi một cái.
Tôi quỳ trên sàn lạnh, đầu óc choáng váng, chỉ còn biết co người lại ôm bụng đau.
Cái tát ấy, vì tác bản năng né tránh mà tôi may mắn thoát.
Quản lý hoảng loạn túm lấy tóc tôi giật ngược lên.
Dưới ánh đèn quá sáng, tôi không kìm mà rơi lệ.
Lúc ấy, Phó Hoán vẫn luôn đứng lạnh lùng, cuối cùng cũng cử .
Cứ như một vị cứu thế.
Anh đưa tôi về nhà, nâng niu chiều chuộng như công chúa.
Chỉ một câu của người trên mây, những khoản nợ từng đè chết tôi liền tan biến như chưa từng tồn tại.
Tôi biết thân phận mình khác biệt.
Tay cầm chiếc thẻ đen không giới hạn, run rẩy đến mức chẳng dám tiêu.
Phó Hoán thì lại ôm tôi vào lòng, ngày ngày trấn an, mang đến cho tôi cảm giác an toàn.
Anh chữa lành mọi nhạy cảm và dè dặt của tôi.
Bạn thấy sao?