Khi Không Còn Là [...] – Chương 3

4

Tối hôm qua tôi ngủ rất muộn. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi vào phòng việc, tay lướt qua bàn việc, lặng lẽ ngồi thẫn thờ.

Rất nhiều đêm trước đây, Phó Lăng Khôn xử lý công việc tại đây, còn tôi thì pha trà cho ta, ngồi bên cạnh .

Tôi là một người đạt chuẩn, những gì Thẩm Lạc , tôi cũng , những gì ấy không , tôi cũng đã .

Ví dụ, khi Phó Lăng Khôn đưa ra các quyết định, tôi tò mò hỏi han.

Ví dụ, tôi ghi nhớ kỹ từng quyết định đầu tư của ta.

Ví dụ, tên của những công ty khởi nghiệp mà ta đang quan tâm, tôi có thể nhớ rõ ngay cả trong giấc mơ.

Những năm qua, tôi đã hoàn toàn sao chép suy nghĩ đầu tư và kinh nghiệm kinh doanh của ta. Có thể tôi là học trò giỏi nhất của ta.

Tay tôi lướt qua tách trà của ta, rảnh tay tự pha cho mình một tách trà, học theo cách Phó Lăng Khôn ngồi sau bàn việc.

Phó Lăng Khôn rất hào phóng, số tiền chia tay ta đưa đủ để tôi đầu tư.

Anh ta đã đưa tôi tham gia không ít buổi tiệc, để lại cho tôi không ít mối quan hệ.

Tôi uống hết tách trà trong phòng việc, sau đó đứng dậy, rửa mặt, thay váy và đi giày cao gót, gọi vài cuộc điện thoại, rồi ra ngoài gặp gỡ mọi người.

Tôi đã giả phiên bản thay thế của Thẩm Lạc trước mặt ta suốt một năm, chỉ để chờ đợi ngày này. Ngày tôi bắt đầu leo lên.

Thật ra, từ ngày mẹ và tôi rời khỏi nhà họ Thẩm, tôi đã biết rằng bà chủ không bằng ông chủ. Ít nhất thì ông chủ không bao giờ bị sa thải, còn bà chủ thì có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

Khi bắt đầu tiếp cận Phó Lăng Khôn, tôi không chỉ muốn nhân. Tôi muốn trở thành Phó Lăng Khôn thứ hai.

Những ngày tiếp theo, tôi bận rộn ngày đêm, không có thời gian ở nhà, đôi khi còn phải tham gia tiệc tùng. Trước mặt Phó Lăng Khôn, tôi chưa bao giờ uống rượu, bây giờ tôi mặc những bộ váy gợi cảm nhất, uống những loại rượu mạnh nhất, và giao tiếp với đủ loại ông chủ ăn.

Khi họ biết rằng tôi đã bị Phó Lăng Khôn bỏ rơi thì đều hơi sững sờ, sau đó làn da trắng ngần của tôi, đồng cảm vỗ nhẹ lên tay, lên lưng, và đùi tôi. Tôi cũng chẳng bận tâm, miễn là có thể vào cái vòng này, tôi không sợ phải trả giá gì nữa. Cái gọi là tự trọng kia, chỉ có thể bàn đến khi đủ mạnh mẽ.

Chỉ là, ai cũng là người có mặt mũi, ngoài những lời ám chỉ và để lại số điện thoại, cũng không có hành gì quá đáng.

Ngoại trừ lần này, tôi gặp phải một lão già hư hỏng, ép tôi uống rượu và kéo tôi vào một phòng khác, bắt đầu ra tay sàm sỡ. Tôi hoàn toàn mất sức, nghi ngờ rằng rượu đã bị bỏ thuốc, cắn môi dưới đến chảy máu để giữ mình tỉnh táo, rồi vội vàng bấm số gọi người cầu cứu. Vài phút sau, chủ quán bar cùng bảo vệ đến, kéo lão già kia ra và đỡ tôi ra khỏi phòng.

Nửa tiếng sau, Phó Lăng Khôn xuất hiện trước mặt tôi, mang theo một luồng khí lạnh, chằm chằm vào làn da trắng trẻo đang lộ ra của tôi.

Trong lúc nguy hiểm nhất, điều duy nhất tôi có thể nhớ chính là số điện thoại của ta. Khi thấy ta đứng trước mặt mình, lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm, gượng gạo với ta rồi để bản thân chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh lại, đã nằm trên giường trong khách sạn. Tôi nghe thấy giọng của Phó Lăng Khôn vang lên từ phòng tắm: “Lạc Lạc, em ngủ trước đi, xử lý xong việc sẽ quay lại.”

Giọng mà tôi đã nghe hơn một năm qua, chưa bao giờ nghe thấy sự dịu dàng đến . Trong lòng vẫn có chút chua xót.

Lúc ban đầu, khi cảm nồng cháy, tôi cũng từng mơ mộng rằng trong mắt ta chỉ có mình tôi. Tôi cũng từng nũng đòi một lời hứa, ngay khi ta cau mày, tôi đã mỉm ôm lấy cổ ta, từ đó không bao giờ nhắc lại.

Tôi thở dài, chờ ta gọi điện xong, bước đến trước mặt tôi.

Anh ta giơ tay ném cho tôi một chiếc váy dài, nhãn mác vẫn chưa tháo, không biết ta đã lấy từ đâu trong đêm. Chiếc váy dài che từ đầu đến chân, là màu trắng tinh khiết.

“Chu Tiếu, bây giờ xem, đã giống cái gì .” Anh ta xuống chiếc váy đỏ ôm sát, chỉ dài đến đùi của tôi: “Tự mình hạ thấp mình.”

Nụ vừa mới hé trên môi tôi dần dần đông cứng lại.

Anh ta hất cằm: “Cô thích tiền đến thế sao? Tôi cho chưa đủ tiêu hay sao mà còn phải ra ngoài uống rượu kiếm tiền à?”

Tôi cúi mắt xuống, bước xuống giường, xỏ giày, đứng trước mặt ta, kéo ra một nụ gượng gạo: “Phó tổng đúng, tôi đúng là hèn hạ, nếu không sao có thể cam tâm kẻ thay thế cho người khác.”

“Em vừa gì?” Trong mắt Phó Lăng Khôn thoáng hiện một tia sắc lạnh.

Tôi ngẩng đầu lên, lần đầu tiên không đón tiếp ta bằng nụ : “Phó tổng, dù tôi có hèn hạ thế nào, cũng đã ngủ với tôi suốt một năm. Dù tôi có hèn hạ, tôi cũng không ngoại với cũ. Dù tôi có hèn hạ, tôi vẫn là con hợp pháp, không đi cướp cha của người khác.”

Sắc mặt Phó Lăng Khôn càng thêm lạnh lùng.

Tôi cắn răng, lạnh: “Phó tổng chưa bao giờ phải sống trong cảnh nghèo hèn như tôi, nên chắc không biết rằng người nghèo luôn lo sợ mình không đủ tiền. Anh đúng là kiểu người ‘kẻ giàu không biết nỗi khổ của kẻ nghèo’. Nếu Phó tổng thực sự quan tâm đến tôi, chi bằng quay lại hỏi người của tại sao ấy lại sinh ra, tại sao lại khiến tôi từ một tiểu thư chân chính trở thành một kẻ nghèo kiết xác, tại sao cướp đi người đàn ông của tôi mà còn bảo tôi là kẻ thứ ba không thương?”

Sắc mặt của Phó Lăng Khôn khẽ dao một chút. Có lẽ là vì ta chưa từng thấy tôi rơi nước mắt, nên ta đã bị sốc trong giây lát. Tôi lau nước mắt, bản thân cũng ngạc nhiên một chút.

Tôi cứ ngỡ mình chỉ muốn leo lên đỉnh cao, ngỡ rằng sau bao năm gian khổ, tôi đã vứt bỏ hết mọi cảm của con người, ngỡ rằng những cảm như buồn bã, vui vẻ, thương, ghen tị đều rất xa vời với tôi.

Nhưng tôi không ngờ rằng trong lòng mình lại có quá nhiều điều không cam tâm, quá nhiều điều bất công.

Tôi đẩy ta ra, loạng choạng chạy ra ngoài, gọi một chiếc xe về nhà, nước mắt không ngừng rơi trên đường đi.

Ngày trước tôi cũng từng là công chúa nhỏ chiều. Nhưng cuối cùng lại trở thành kẻ thay thế cho một đứa con ngoài giá thú, trở thành món đồ chơi để người khác thỏa mãn.

Vì sao chứ?

Tôi thật sự không hiểu, cũng không phục.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...