Anh ngửa đầu, liên tục nuốt nước bọt, trong đôi mắt mờ hơi nước ngập tràn dục vọng.
Thấy tôi đột nhiên dừng lại, hơi sững người, ánh mắt đục ngầu trong nháy mắt liền tan biến, thay vào đó là sự chán ghét quen thuộc.
Y như lời đám bình luận —đúng là kẻ giả tạo.
Tôi bật vì tức giận.
Buông thứ trong tay, đứng dậy kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Cầm ly nước trên bàn, tôi thản nhiên dội thẳng lên đầu .
Dòng nước lạnh lẽo chảy dọc theo trán xuống cằm, chiếc áo ba lỗ ướt sũng dán chặt vào người, lộ rõ từng đường nét cơ bắp rắn rỏi.
Tôi cúi mắt.
Không chút do dự, nâng chân giẫm mạnh xuống.
Nhìn biểu cảm đau đớn xen lẫn khoái cảm của , khóe môi tôi khẽ nhếch lên, giọng điệu lại chẳng chứa lấy một chút dịu dàng.
Anh thích tôi không .
Trước khi liên hôn lại đua xe tự gãy chân.
Không có lý do gì mà đột ngột đẩy tôi ra xa.
Chỉ vì đám bình luận thích tôi thì tôi phải dễ dàng tha thứ cho sao?
Tôi nâng cằm lên, ép buộc thẳng vào mắt mình. Đôi con ngươi trong veo ấy giờ đây đã bị lửa dục thiêu đốt đến đỏ rực.
“Lâm Chu, có thân hình đẹp đấy.”
Anh không gì, chỉ cắn răng nâng eo lên cao hơn, như thể đang cố chứng minh điều gì đó.
Tôi bật khẽ, rút tay và chân ra khỏi người .
Giọng lạnh như băng.
“Cũng chỉ là thân hình đẹp thôi.”
“Anh sẽ không nghĩ rằng tôi có chút cảm nào với đấy chứ?”
Tôi trả lại cho nguyên vẹn những lời từng với tôi.
“Anh nhầm rồi. Chúng ta chỉ là liên hôn thôi, hoàn toàn không có cảm.”
Nhìn sắc mặt đột ngột tái nhợt, tôi hài lòng xoay người rời đi, không quên đóng cửa lại.
Đêm hôm đó, cái ấm nước trong phòng ta sôi sùng sục suốt cả đêm.
5
Sau một giấc ngủ ngon, tôi thoải mái xuống lầu ăn sáng.
Vừa kéo ghế ngồi xuống bàn, bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên khi thấy tôi, chỉ trong giây lát lại vội vã dời đi.
Tôi thản nhiên cột tóc, cầm chén yến trong tay, thuận miệng hỏi.
“Hôm nay Lâm Tiêu có về không?”
Ba mẹ nhà họ Lâm đã lớn tuổi, vốn định sau khi tôi và kết hôn sẽ giao toàn bộ công ty gia tộc cho hai đứa.
Nhưng Lâm Tiêu từ lâu đã đắm chìm trong nghiên cứu học thuật, không hề có hứng thú với những tranh đấu trong giới hào môn.
Thế từ sau khi đua xe bị gãy chân, mọi chuyện lại rẽ theo một hướng khác.
Nhà tôi cũng là hào môn danh giá, chuyện xử lý công việc nội bộ còn đủ mệt mỏi, huống chi là giúp nhà họ Lâm điều hành công ty.
Không còn cách nào khác, nhà họ Lâm đành kéo Lâm Tiêu từ phòng thí nghiệm về để tạm thời chống đỡ mọi thứ.
Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay chính là ngày Lâm Tiêu về nước.
Sắc mặt lập tức đen thui.
Anh cúi đầu, vùi mặt vào chén cơm, bắt đầu ăn một cách dữ dội như thể muốn trút giận lên từng hạt cơm.
Bình luận lại bùng nổ.
【Nam chính ăn gì mà ngon ? Hóa ra là ăn giấm chua hả~】
【Nữ chính chẳng lẽ không nhận ra mỗi lần nhắc đến trai nam chính là nam chính lại bùng nổ sao?】
【Nam chính có phải tối qua khóc cả đêm không? Nhìn quầng thâm mắt kìa, to như trứng cút ấy.】
【Nữ chính, nếu không nhanh lên tiếng gọi ấy, ấy chắc sẽ nuốt luôn cái đĩa mất.】
Ngón tay tôi hơi khựng lại, vô liếc qua đôi mắt của , vừa định mở miệng gì đó.
Lâm Chu lập tức ngẩng đầu ra khỏi bát cơm, rút khăn giấy lau miệng, vẻ mặt bình tĩnh như thể chẳng có gì xảy ra.
” Hệ thống sưởi trong phòng bị hỏng thôi, tôi chỉ không ngủ ngon, chứ không phải vì lời hôm qua mà khóc lén. Đừng tự mình đa , chính cũng rồi, chúng ta chỉ là liên hôn, không có cảm.”
Nhỏ miệng một cái.
Làu bàu nguyên một tràng.
Đúng là kẻ giả tạo.
Tôi mất kiên nhẫn phất tay, cắt ngang lời .
Chỉ tay về phía đĩa bánh bao hấp trước mặt .
” Đưa tôi đĩa bánh bao đó.”
Thấy tôi chẳng hề quan tâm đến những lời vừa , sắc mặt Lâm Chu càng tái nhợt hơn.
Anh cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích lấy một chút.
Bà Vương, người giúp việc, nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, vội vàng đặt công việc trong tay xuống, nhanh chóng lấy đĩa bánh bao đặt trước mặt tôi.
Tôi gắp một cái bỏ vào miệng, rồi ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Lâm Chu khẽ sáng lên, ánh mắt đầy chờ mong tôi.
Tôi lại mở miệng.
” Lấy luôn nước chấm cho tôi.”
Ngay lập tức, sắc mặt trông như sắp chết đến nơi.
6
Suốt bữa ăn, Lâm Chu lạ thường im lặng, đến một tiếng cũng không có.
Tôi ăn hết phần bánh bao, chậm rãi đứng dậy, khoác áo khoác lên, cầm túi xách rồi bước ra cửa.
Lâm Chu, người nãy giờ như mất hết sức sống, đột nhiên ngồi thẳng dậy, đôi mắt chằm chằm dõi theo tôi.
Thấy tôi vặn tay nắm cửa, vội vàng lên tiếng.
” Tôi còn chưa ăn xong, đợi tôi một chút.”
Tôi quay đầu lại, hơi khó hiểu.
” Tôi đi đón Lâm Tiêu ở sân bay, chân không tiện, theo tôi gì?”
Cạch!
Đôi đũa trong tay rơi xuống bàn.
Anh trừng tôi, vẻ mặt không thể tin nổi, giọng cao hẳn lên vài tông.
” Cô chỉ nhớ hôm nay là ngày ấy về sao?”
” Không thì sao?”
” Chẳng lẽ quên hôm nay là—”
Anh siết chặt tay vào thành xe lăn, tức giận đến mức suýt chút nữa bật dậy.
Nhưng đến cuối cùng, lại nuốt hết những lời định vào trong, quay lưng đi, giọng cứng đờ.
” Không có gì, cứ đi đón tôi đi. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
” ……”
Đúng là kỳ lạ hết sức.
【Nói đi chứ, hôm nay không phải ngày đi tập phục hồi chức năng à?】
【Trước đây lần nào nữ chính cũng đi cùng mà, theo lý thì không thể quên .】
【Nữ chính, mau dỗ dành ấy đi, trông ấy sắp vỡ tan rồi kìa.】
【Dỗ cái gì mà dỗ! Cái tên câm lì lợm này không xứng có !】
【Tôi có cảm giác chỉ cần nữ chính rời đi, nam chính lại biến thành ấm nước sôi mất thôi.】
【Khóc lóc suốt thế này, phúc khí của ấy chắc khóc đến bay sạch rồi.】
7
Tôi thực ra không phải đặc biệt đi đón Lâm Tiêu ở sân bay.
Dạo gần đây công ty bị quá tải công việc, không có thời gian để trò chuyện xã giao, tôi đạp ga một phát chạy thẳng đến công ty.
Giới thiệu sơ qua một chút hình, tôi đưa xấp tài liệu trên tay cho ấy.
“Anh, đây là một số dự án quan trọng của nhà họ Lâm hiện tại, xem qua đi. Có gì không hiểu cứ hỏi tôi.”
Lâm Tiêu nhận lấy, tiện tay tìm một chiếc bàn rồi ngồi xuống.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rót một ly nước uống.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung liên tục.
Mở khóa, loạt tin nhắn nhảy ra như mưa.
Kẻ giả tạo: “Đón tôi chưa?”
Kẻ giả tạo: “Đã ba tiếng trôi qua rồi, sao vẫn chưa thấy về?”
Kẻ giả tạo: “Lại qua thêm nửa tiếng, sao vẫn chưa trả lời tôi?”
Kẻ giả tạo: “Trả lời tôi đi.”
Kẻ giả tạo: “Cô không phải hẹn hò với tôi rồi chứ?!”
Dòng tin nhắn mới nhất vừa hiện lên, sau đó ngay lập tức bị thu hồi.
Kẻ giả tạo: “Vừa rồi bị nhân cách thứ hai cướp mất cơ thể, không cần trả lời tôi.”
Vẫn cái phong cách chết tiệt đó.
Tôi tắt điện thoại, vẫn không hiểu nổi tại sao đám bình luận cứ rằng hành kỳ lạ của Lâm Chu có liên quan đến Lâm Tiêu.
Từ nhỏ đến lớn, số lần tôi gặp Lâm Tiêu có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mặc dù danh nghĩa là thanh mai trúc mã, giữa hai chúng tôi luôn duy trì một khoảng cách lịch sự.
Chẳng lẽ, Lâm Tiêu thực sự có ý với tôi?
Hay giữa hai em họ còn có bí mật nào đó mà tôi không biết?
Ý nghĩ này khiến tôi ngứa ngáy tò mò.
Tôi nghĩ mình nên tìm cách hỏi thăm một chút.
Nhìn Lâm Tiêu đang chăm đọc tài liệu, tôi đưa ly nước đã rót sẵn cho , rồi mở miệng hỏi thẳng.
“Anh có thích tôi không?”
Lâm Tiêu giật mình, tay run lên.
Trà nóng đổ thẳng xuống quần.
Biểu cảm trên mặt ấy như sắp nứt ra, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tôi không có sở thích cướp vợ của em trai.”
Kỳ lạ thật.
Tôi cũng đâu có thích ấy.
“Vậy chuyện cảm của hai em mấy năm qua không suôn sẻ có liên quan gì đến tôi không?”
Tôi chìm vào suy nghĩ.
Lâm Tiêu do dự, giọng hơi run, như thể sợ bản thân chính là nguyên nhân hoại cảm của tôi và Lâm Chu.
“Nhìn tôi mà xem, hoàn toàn không có tố chất kinh doanh, đầu óc cũng chậm chạp, từ nhỏ đã không biết lời ngọt ngào với con . Quan trọng nhất là… tôi còn bị bất lực nữa.”
Anh ấy xong, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tôi đầy căng thẳng.
Hả?
Tôi bật . “Không phải đâu , hiểu lầm rồi. Tôi cũng không thích , không cần phải cố hạ thấp bản thân đâu.”
Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, chỉ một lúc, ấy lại nhíu mày.
“Nhưng mà, năm hai người liên hôn, thực sự có một chuyện rất kỳ lạ.”
“Lúc em chọn đối tượng kết hôn, hình như nó có đến thư phòng tìm tôi. Bảo mẫu rằng lúc đi vào, tâm trạng nó còn rất tốt, khi ra ngoài thì lại khóc như trâu bị chọc tiết.”
“Khi tôi xong việc trong phòng rồi bước ra, trên sàn toàn là sách vở vương vãi, còn có một bức thư mà một học cấp ba của em từng viết cho tôi.”
“Sau đó… nó đi đua xe và đâm gãy chân.”
8
Mang theo đầy bụng nghi ngờ quay về.
Lâm Chu đang ngồi trên xe lăn, canh chừng trước cửa.
Vừa thấy tôi và Lâm Tiêu xuất hiện, đột nhiên tăng tốc lăn bánh.
“Hai người về rồi…”
Lời còn chưa dứt, cả người đột ngột cứng đờ.
Ánh mắt chết chặt dán vào Lâm Tiêu.
“Anh… sao quần lại ướt thế?”
Tôi lập tức hiểu ra— lại hiểu lầm rồi.
Vừa định lên tiếng giải thích, Lâm Chu đã lăn xe biến mất không còn bóng dáng.
Đầu tôi rối như tơ vò, cũng không còn tâm trí quan tâm đến nữa.
Mãi đến tối, khi nằm trên chiếc giường mềm mại, tâm trạng mới dần bình ổn lại, tôi mới bắt đầu suy nghĩ về chuyện này.
Bạn thấy sao?