Sau khi kết hôn với thanh mai trúc mã – người chưa từng thích tôi.
Để sỉ n/hụ c ta, ngày nào tôi cũng ép buộc ta chuyện đáng ghét.
Lâm Chu đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng tôi:
“Đợi chân tôi lành lại, tôi nhất định sẽ !”
Tôi chợt khựng lại, đúng lúc ấy, trước mắt bỗng hiện lên những dòng bình luận lơ lửng:
【Nam chính đúng là diễn xuất sắc, eo đã nhấc lên tận trời rồi mà miệng vẫn còn cứng!】
【Nữ chính à, cho hắn hai bạt tai là ngoan ngay!】
【Cũng không biết ai lúc biết nữ chính muốn tái giá với trai hắn, liền ngày nào cũng đứng trước cửa nhà ấy gào lên: “Chị dâu mở cửa đi, em là em trai của ấy đây huhu!”】
Bàn tay tôi, vốn đang giơ lên chuẩn bị tát, bỗng khựng lại giữa không trung.
Giây tiếp theo, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một cảm giác ướt át.
1
Tôi cúi đầu xuống.
Chạm mắt với Lâm Chu, cái lưỡi của hắn còn chưa kịp rụt lại.
Trên mặt hắn thoáng qua vẻ lúng túng, nhanh chóng quay đi, trở lại với vẻ mặt kiên cường quen thuộc.
“Mới bị tôi liếm một cái mà đã mặt như rồi?”
” Cô ép buộc tôi bao nhiêu lần rồi, chỉ cho phép tôi ghê tởm mà không cho tôi ghê tởm chắc?”
Có lẽ vì thấy xấu hổ, yết hầu Lâm Chu khẽ nhấp nhô, giọng khô khốc.
Mà tôi… vẫn chưa hoàn hồn khỏi mấy dòng bình luận trước mắt.
“Nói gì đi chứ, thật sự thấy ghê tởm đến à?”
Thấy tôi vẫn sững sờ không gì, Lâm Chu cuống lên, tưởng rằng hắn vừa liếm tôi một cái tôi sốc quá đến mức đứng hình.
Hắn đột ngột quay đầu lại, ngẩng lên sát gần tôi, còn liếm thêm hai cái nữa lên mặt tôi, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý.
“Tôi cố đấy! Tôi cứ cố đây! Cô gì tôi !!”
Tôi chưa kịp tránh: “……”
Bình luận nổ tung:
【Tên giả tạo này, rõ ràng vì nữ chính không để ý đến mà đau lòng gần chết, mà còn bày đặt màu!】
【Miệng thì ghê tởm, eo thì cứ như gắn cơ vĩnh cửu , tôi đúng là cạn lời rồi.】
【Liếm nữ chính của chúng ta hai cái mà trông hắn còn phấn khích hơn ấy.】
【Các em, tác của hắn đi, rõ ràng là nhanh hơn rồi!】
【Ơ này, mấy người kiếm đâu ra thang mà trèo lên ? Tôi thấy toàn hình mờ thôi…】
【Nữ chính bây giờ cứ lạnh mặt quay người rời đi đi, một lát nữa hắn kiểu gì cũng lén trốn trong phòng khóc cho xem!】
【Cmt trên, tôi biết đoạn này nè! Nam chính càng khóc càng to, đến mức đánh thức nữ chính, nữ chính tưởng hắn đang trốn trong phòng đun nước, thế là xông vào tát hắn hai cái nảy lửa luôn!】
2
Tôi vẫn còn bám vào người Lâm Chu, mặt đỏ bừng.
Động tác bên dưới càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng ánh mắt đầy chán ghét của hắn lại không giống như giả vờ.
Bình luận rằng tên này thích tôi?
Không tin.
Chắc chắn là do tôi mất nước thiếu oxy nên mới thấy mấy thứ quái gở này.
Với lại, hắn biết tôi mắc chứng sạch sẽ mà còn cố liếm nước bọt lên người tôi, không phải là đang cố tôi phát điên sao?
Tôi ôm lấy cổ hắn, chuẩn bị ép buộc mạnh hơn.
Nhưng một tia nghi hoặc cứ lởn vởn trong lòng, không sao dập tắt .
Hắn thật sự sẽ khóc sao?
Tôi và Lâm Chu từ nhỏ đã đánh nhau như chó với mèo, chưa bao giờ thấy hắn rơi một giọt nước mắt.
Ngay cả lúc hắn bị què, nằm trong bệnh viện mở mắt ra cũng không rơi một giọt nào.
Lâm Chu mà khóc á?
Chuyện này mà có thật thì đúng là lạ lắm luôn!
Tôi quyết định cược một ván lớn, đột ngột dừng lại tác, dứt khoát rời khỏi người hắn.
Lâm Chu ngây ra trên xe lăn, thở hổn hển từng ngụm lớn, rất nhanh liền phản ứng lại, khóe môi nhếch lên một nụ đầy ẩn ý.
“Cô thấy lời tôi khó nghe à? Lại định trừng tôi sao?”
“Chỉ có chút bản lĩnh này thôi hả, Kiều Ân?”
Vừa hắn vừa vừa liếc mắt về phía góc phòng.
Nơi đó chất đầy mấy món đồ chơi mà tôi cố mua về mỗi khi ép buộc hắn.
Lâm Chu ghét tôi, tôi lại càng cố hỏng mọi thứ, chà đạp hắn đến tận cùng.
Nửa năm qua, các loại đồ chơi kích thích và kỳ quái đã chất thành một đống trong góc phòng.
Bình luận lại nổ tung.
【Anh lừa người khác thì , chứ lừa chính mình gì, rốt cuộc là trừng hay tự thưởng, trong lòng có số b đi nhé.】
【Cái hầu kết lăn như cầu trượt thế kia, thật đi nào, lần này muốn dùng cái nào hả, tên giả bộ?】
【Tôi nhớ lần trước hắn dùng cái bóng gì đó, nữ chính còn ra sức hôn hắn, phản ứng bùng nổ luôn.】
【Đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, chính là cái ******】
Khoan đã, tại sao bình luận còn bị che lại bằng dấu sao thế này?
Tôi lắc lắc đầu, hất bay mấy suy nghĩ lung tung trong đầu.
Thả cổ tay bị trói bằng cà vạt của Lâm Chu ra, tôi xoay người đi thẳng ra cửa.
Lâm Chu sững sờ theo tác của tôi, đến khi nhận ra tôi không phải đi lấy đồ chơi, mà thực sự muốn rời đi, thì ngay lập tức hoảng hốt.
“Cô đi đâu?”
Tôi lười trả lời.
Nhưng khi thấy phần eo hắn vẫn còn nhấc cao, trong lòng lại trỗi dậy một chút ác ý.
Tôi cố nhịn trước những dòng bình luận náo nhiệt, lạnh lùng mở miệng:
“Anh không thích tôi, cứ như tôi thích lắm ấy.”
“Tất nhiên là tôi đi rồi!”
Dù sao tôi cũng đã tận hưởng đủ rồi.
Còn hắn có sướng hay không, ai quan tâm chứ?
Tôi sải bước ra khỏi phòng, nhanh chóng dán tai vào mép cửa.
Vừa chờ tĩnh bên trong, vừa lướt lại nội dung mà đám bình luận nhắc đến.
Ban đầu, bọn họ còn nghiêm túc bàn về hướng đi tiếp theo của tôi và hai em nhà họ Lâm.
Thế , vài dòng bình luận lại bất ngờ chen ngang.
【Chuẩn bị nào! Nam chính sắp khóc rồi!】
【Nữ chính, mau lấy điện thoại ra! Ghi lại khoảnh khắc yếu đuối của hắn, sau này treo đầu giường phát đi phát lại cho hắn xem!】
【Khà khà khà khà khà khà khà!】
Tôi vội rút điện thoại ra, bật chế độ quay video, nhét vào khe cửa.
Giây tiếp theo.
Tiếng khóc bên trong vang lên, y như cái ấm nước sôi đang réo .
3
Nhà tôi và nhà họ Lâm là thế gia danh giá.
Vì muốn giữ lại khối tài sản khổng lồ trong gia tộc, hai bên đã định sẵn hôn ước từ khi chúng tôi còn nhỏ.
Nhà họ Lâm có hai em, Lâm Chu và trai hắn, Lâm Tiêu.
Người lớn trong nhà đều bảo, chờ tôi lớn lên rồi tự chọn ai vừa mắt mà gả.
Lâm Tiêu lớn hơn tôi vài tuổi.
Khi tôi còn chưa hiểu chuyện, ta đã sớm hoàn thành chương trình trung học, bay sang nước ngoài học tập.
Ấn tượng của tôi về ta chỉ dừng lại ở một hình tượng xa vời—một đứa trẻ nhà người ta tài giỏi mà người lớn vẫn hay ca tụng.
Nhưng Lâm Chu thì khác.
Hắn bằng tuổi tôi.
Từ bé đến lớn, chúng tôi giống như mặc chung một cái quần mà lớn lên.
Từ trộm gà bắt chó đến chuyện phách.
Trong những năm tháng tuổi trẻ bồng bột, chúng tôi đã cùng nhau đủ trò nghịch ngợm sau lưng bố mẹ.
Nhưng chỉ vì điều đó thì chưa đủ để tôi chọn hắn đối tượng kết hôn.
Sau khi lên cấp ba, có vẻ như mọi thứ đã dần thay đổi theo thời gian.
Hắn không còn tùy tiện giật tóc tôi, cũng không còn chạm loạn vào người tôi nữa.
Hắn ít đi, suy nghĩ lại nhiều lên.
Mùa thu đầu tiên có trà sữa.
Giáng sinh đầu tiên có bưu thiếp.
Năm mới đầu tiên về quê nhận phong bao lì xì.
Và sau kỳ thi đại học, hỏi tôi: “Muốn học cùng một trường không?”
Tôi đã xem đó là cách ta vụng về thể hiện thiện ý, vui vẻ gật đầu đồng ý.
Nhưng một tháng trước khi hai nhà chính thức bàn chuyện hôn sự, không biết lên cơn điên gì, lao ra ngoài đua xe rồi bị ngã gãy chân.
Mẹ tôi tìm tôi ngay trong ngày hôm đó, vẻ mặt khó xử.
“Lâm Tiêu cũng là một đứa trẻ rất tốt, ba mẹ cảm thấy nó phù hợp với con hơn.”
Ba mẹ tôi không phải người thực dụng. Sao có thể chỉ vì gãy chân mà coi như đứa con bị vứt bỏ?
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, nhất quyết truy hỏi đến cùng.
Cuối cùng mới biết sự thật về vụ tai nạn hôm đó.
Anh phát điên vì phát hiện ra người con thương thầm bao năm qua đã thích người khác.
Anh giấu tôi.
Anh có một mối đầu đã thầm thương suốt nhiều năm trời.
Vậy tôi thì sao?
Những hành mà tôi từng cho là “ đang theo đuổi mình”, thực ra chỉ là cái gì?
Tôi ôm đầy bụng tức giận, lao đến tìm để chất vấn.
Nhưng khi thấy khuôn mặt ngày càng u ám của , cùng đôi chân chẳng thể đứng lên nữa…
Cơn giận trong lòng tôi đột nhiên nguội lạnh.
Sau đó—
Tôi tức giận mà cưới .
Tôi không phải kiểu người cao thượng, thấy người khác thảm liền chọn cách tha thứ cho những tổn thương của mình.
Anh rõ ràng có người trong lòng, lại tùy tiện đối xử tốt với tôi, khiến tôi rơi vào bẫy, để tôi ngu ngốc mắc câu.
Đã thì phải chịu.
Lâm Tiêu chưa bao giờ gì sai, nếu tôi cưới ta, chẳng khác nào cả đời ta.
Còn , cái tên khốn nạn này.
Anh không phải đã một người con khác đến mức khắc cốt ghi tâm sao?
Vậy thì tôi sẽ cưới , để đời này kiếp này cũng không thể chạm tới giấc mộng của mình.
Trong quãng đời dài đằng đẵng về sau, sẽ bị tôi hành hạ, bị tôi chà đạp, bị tôi vùi dập không chút thương tiếc.
Đó mới là cái giá mà đáng phải trả.
Nhưng bây giờ—
Những dòng bình luận kỳ lạ kia lại trắng trợn với tôi rằng…
Tên ấm nước trong phòng, từ đầu đến cuối, người thích thực ra luôn là tôi?
4
Bình luận vẫn đang tiếp tục xôn xao với đủ loại ý nghĩ đen tối.
Tay tôi run lên, điện thoại rơi bịch xuống đất, vang lên một tiếng “cạch” rõ ràng.
m thanh khóc nức nở trong phòng lập tức ngừng bặt.
Tôi đẩy cửa vào, vung tay tát hai cái thật mạnh.
Vừa định vạch trần tâm tư của , tôi chợt nhớ ra đã bộ câm suốt bao năm, khiến tôi chịu đủ mọi ấm ức.
Nghĩ , tôi tức giận giơ tay tát thêm hai cái nữa.
Đôi mắt đỏ hoe của trừng tôi, sau bốn cái bạt tai, cổ họng phát ra vài tiếng thở dốc đứt quãng.
Chết tiệt.
Anh hình như đang… tận hưởng?
Càng nghĩ càng thấy bực mình.
Bình luận lại ầm ầm nổ tung.
【Nam chính bị đánh mà lại sướng? Có ai hiểu nỗi lòng tôi không? Hahahaha!】
【Nữ chính à, tưởng đây là trừng , đối với nam chính, đây là phần thưởng lớn nhất đời ấy!】
【Mau kìa, ấy sắp dựng lều rồi!】
【Khoan đã, nam nữ chính đang ở nhà mà? Ở nhà thì dựng lều gì?】
【… Thôi nào con, về nhà đi, đừng hỏi nữa.】
“Làm! Làm! Làm! Một khi đã thì dốc hết sức! Quên hết mọi thứ! Liều mạng mà !”
Bình thường, mỗi lần cố chọc giận tôi hoặc chuyện gì đó khiến tôi nổi điên, tôi đều không nhiều, lập tức lột sạch quần áo của , cưỡng ép hành hạ để nhục nhã đến tận cùng.
Hôm nay cũng . Theo thói quen, tay tôi đưa ra, khi chạm vào lớp nhiệt nóng bỏng kia, đầu óc đột nhiên bừng tỉnh.
Không thể thưởng cho .
Bạn thấy sao?