Giọng điệu đang trêu chọc bỗng nhiên pha lẫn nghi ngờ, ngạc nhiên và cả chút giận dữ.
Tôi thừa nhận, khoảnh khắc đó tôi có chút hoảng. Vì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ta sẽ thấy cái bụng bầu của mình trong huống này, và tôi cũng chưa bao giờ định cho ta biết. Vậy nên việc cần bây giờ là…
Tôi nuốt khan, cố giữ bình tĩnh, vỗ nhẹ lên vai ta đang căng cứng.
Tôi :
“Trí tưởng tượng của phong phú thật đấy, đồ ăn ở chi nhánh tốt quá, cái này là mỡ bụng, hiểu chưa?”
Sợ ta không tin, tôi còn cố ý ưỡn bụng ra trước mặt ta.
“Không tin thì khám thử đi?”
Tôi chắc chắn ta sẽ không tay vào!
Vì từ khi ta bước qua tuổi mười tám, Lục Trạch Đình hầu như không bao giờ đụng chạm đến tôi.
Ban đầu, tôi còn nghĩ ta bị mắc bệnh sạch sẽ, sau đó, tôi phát hiện ta vẫn rất bình thường khi tiếp với người khác.
Vậy có lẽ đơn giản là ta ghét tôi mà thôi.
Lục Trạch Đình chằm chằm vào cái bụng của tôi không chớp mắt, không hề cử .
Tôi vừa thở phào một cái thì đột nhiên hơi thở của ta trở nên nặng nề hơn. Hơi thở nóng hổi như có ý thức, xuyên qua lớp vải mỏng, len lỏi vào từng lỗ chân lông của tôi.
Cảm giác có chút nóng và ngứa ngáy….
Ngay giây tiếp theo, ta thật sự đưa tay ra một cách không thể giải thích .
!!!
Tôi đứng chết trân tại chỗ, thậm chí ngừng thở vài giây.
“Ôi, hai người đang gì thế?”
Còn vài centimet nữa thôi thì Từ Ký Châu từ nhà vệ sinh quay lại, vô dừng cuộc đối thoại căng thẳng của chúng tôi. Anh ấy hoàn toàn không nhận ra bầu không khí gượng gạo giữa tôi và Lục Trạch Đình.
“Đi thôi.”
Tôi như đại xá, vội vã bỏ chạy khỏi phòng.
“Anh Ký Châu, tôi có ca trực đêm, bữa tiệc tối nay chắc tôi không tham dự đâu.”
Dù sao Lục Trạch Đình cũng sẽ về vào ngày mai, có ăn một bữa tiệc hay không cũng không quan trọng.
“Kỷ Sầm Thư, đi chậm chút nào.”
Chắc vì bước chân của tôi nhanh quá, nên Từ Ký Châu tốt bụng nhắc nhở.
“Biết rồi.”
Nói là thế, bước chân tôi càng nhanh hơn. Tôi hoàn toàn không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của Lục Trạch Đình đang dõi theo từ phía sau.
8
Trong suốt tuần tiếp theo, tôi liên tục nhận điện thoại từ Lục Trạch Đình ở bệnh viện trung tâm. Nhưng mỗi lần ta gọi đều chỉ là chuyện phiếm. Lặp đi lặp lại như , tôi có cảm giác như mình là của ta.
Nhưng ta đã có hoa khôi rồi, đúng không? Họ còn cùng nhau trồng hoa hồng trắng có gai nữa mà. Tôi đã thấy nó trên trang cá nhân của hoa khôi rồi.
Điều này khiến tôi vô cùng bực bội.
“Lục Trạch Đình, không có việc gì khác để à?”
Bên kia đầu dây, ta im lặng khá lâu, rồi từ từ :
“Có chứ, lúc nào cũng có việc.”
Tôi không biết có phải là do tôi nghĩ quá không, câu này có vẻ đầy ẩn ý, dù sự bực bội trong lòng khiến tôi không muốn nghĩ sâu thêm.
“Vậy thì đừng phiền tôi nữa.”
Cúp máy xong, tôi bỗng thấy hơi hối hận. Không biết giọng điệu lúc nãy của mình có quá nặng nề không?
Nhưng thôi, cũng tốt…
Ba ngày sau, quả nhiên tôi không nhận cuộc gọi nào từ Lục Trạch Đình nữa. Cuộc sống của tôi cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Cho đến sáng sớm ngày thứ tư. Nhìn cây hoa hồng trắng có gai trên bàn đối diện, tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Lục Trạch Đình, bị bệnh à?”
“Anh sắp về lại đơn vị rồi, nên đã mời một bác sĩ họ Lục đến viện em để giao lưu học hỏi mà.”
Người kia không gì Từ Ký Châu bên cạnh lại nhanh miệng đáp thay.
Haizz… chẳng biết gì.
“Em ghét gặp đến à?”
Giọng tuy bình thản không giấu sự tủi thân.
Khoảnh khắc đó, tôi không hiểu vì sao, chỉ im lặng không đáp rồi nhanh chân bước đi kiểm tra phòng bệnh. Vì tôi chợt nhận ra, không biết từ khi nào, mối quan hệ giữa tôi và Lục Trạch Đình dường như đã thay đổi.
Ly sữa đậu nành nóng trên bàn vào buổi sáng, tấm chăn đắp lên người tôi khi trực đêm, việc ấy tham gia những buổi tiệc của khoa mà trước đây không bao giờ muốn tham gia. Thậm chí còn đổi ly nước ép trước mặt tôi thành sữa nóng.
Những thay đổi đột ngột này khiến tôi nhận ra mối quan hệ giữa tôi và Lục Trạch Đình dường như đang trở nên nguy hiểm.
Tôi sắp trở thành kiểu người mà tôi ghét nhất, và tôi không thích cảm giác này chút nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định sau khi tan sẽ tìm rõ mọi chuyện, vừa lúc đó thì bà nội và bố mẹ tôi bất ngờ đến.
Lên lầu, tôi vội vàng chạy đến phòng 418, gõ cửa mãi không ai trả lời.
Tôi đang thắc mắc không biết ta đi đâu rồi thì ngay giây sau, Lục Trạch Đình lại thò đầu ra từ phòng 419, tức là từ nhà tôi.
“Tôi biết ngay là em lại gõ cửa nhà tôi mà. Vào đi, bà nội và đến rồi.”
Tôi im lặng.
Đúng , ta sống ngay cạnh nhà tôi, lúc này, tôi cảm giác ta còn quen thuộc với nhà tôi hơn cả tôi nữa.
“Bà nội, ngồi nghỉ đi ạ, sắp ăn cơm rồi.”
Nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp đang giúp bố tôi chuẩn bị bữa ăn của ta, tôi ngồi xuống ghế sô pha, thở dài một tiếng.
Chuyện này là sao đây?
“Tiểu Thư, có chuyện gì ? Bà nội đến mà con không vui à?”
“Vui chứ ạ!”
Tôi ôm bà nội, cố che giấu sự lo lắng trong mắt. Bởi vì lần trước khi đưa bà nội đi tái khám, bác sĩ đã trạng của bà có chuyển biến xấu. Ông bảo chúng tôi nên chuẩn bị tinh thần.
Chúng tôi không cho bà biết. Vì trong mắt chúng tôi, bà nội vẫn như đang ngày càng khỏe hơn, ngày nào cũng nhắc đến chuyện chắt của bà.
Tôi ngẩng đầu nũng nịu:
“Bà ơi, con chỉ lo bà đi lại mệt thôi.”
“Không đâu, Tiểu Lục bảo tiện đường nên đưa bà và bố mẹ con đến đây.”
Tiện đường?
Tôi liếc người nào đó trong bếp đang cố nén cơn ngáp.
Tiện cái gì mà tiện! Anh ta rõ ràng là nghe lén tôi chuyện điện thoại rằng nhớ bà nội, rồi vội vàng chạy về sau ca trực đêm để đón mọi người.
Trong lòng tôi vừa thấy ấm áp, vừa cảm thấy xót xa.
Anh ta rốt cuộc là vì cái gì chứ?
“Đến giờ ăn rồi.”
Trong bếp, Lục Trạch Đình niềm nở giúp bưng đồ ăn, còn cẩn thận bóc tôm cho tôi nữa.
Tôi lườm ta đến độ chết đi sống lại, ta vẫn ngơ như không thấy. Không thể chịu nổi nữa, tôi chỉ có thể điên cuồng đá chân ta dưới gầm bàn.
“Á…”
“Tiểu Lục, có chuyện gì thế?” Mẹ tôi lo lắng hỏi.
Dưới bàn, Lục Trạch Đình vừa nhịn đau vừa giả vờ bình tĩnh:
“Chắc là đồ nấu ngon quá thôi ạ.”
Vừa , ta vừa không ngừng tay, giúp tôi đi tất lại sau khi tôi tuột mất. Khi ngón tay chạm vào nhau, một cảm giác tê dại lan từ mũi chân lên khắp tứ chi, nhất là một chỗ nào đó trong tim.
Tôi rùng mình, vội vàng rụt chân lại.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy ý của Lục Trạch Đình, tôi không kìm mà đỏ bừng mặt.
Tôi cúi đầu, cố tỏ ra bình thường hơn bà nội ngồi bên cạnh đã tinh mắt nhận ra điều gì đó khác thường.
Bà đưa tay sờ lên trán tôi, lo lắng hỏi:
“Tiểu Thư, sao mặt con đỏ ? Có phải nóng quá không?”
“Dạ… hơi nóng ạ.”
Tôi lắp bắp trả lời, còn ai đó thì vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Tôi lườm Lục Trạch Đình một cái, rồi bực bội vặn điều hòa xuống hai độ.
Chắc chắn là ta cố .
Đến khi sắp ăn xong, Lục Đình còn nhận cuộc gọi video từ dì Lục. Bà liên tục hỏi tôi có thấy khó chịu gì không, tôi đều trả lời ổn. Nhưng khi thấy Lục Trạch Đình nhích lại gần tôi, bà liền đổi giọng:
“Trạch Đình à, con vội vã chạy đến chi nhánh bệnh viện như thế, có gì không quen không?”
Câu của dì Lục là ý gì ?
Tôi vừa định hỏi, thì điện thoại đã bị Lục Trạch Đình giật lấy.
“Khụ khụ… mẹ ơi, con bên này tốt lắm.”
Vẻ mặt nhăn nhó của ta thật sự buồn , theo tiếng của dì Lục, mọi người cũng chẳng để ý lắm, cứ vui vẻ trò chuyện như một gia đình.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Có lẽ nên rõ mọi chuyện trước khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, để tránh khó cho tất cả mọi người.
9
Sau bữa ăn, tôi lấy cớ xuống lầu vứt rác và gọi Lục Trạch Đình xuống dưới.
Anh ta xách túi rác đi trước, thỉnh thoảng còn khẽ ngân nga vài câu hát, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.
“Lục Trạch Đình.”
“Ừ.”
Anh ta vẫn tiếp tục bước đi:
“Sao, lại muốn tôi lén mua kem cho em à?”
Tôi khựng lại một chút, rồi mới tiếp tục.
“Lục Trạch Đình, cả hai chúng ta đều nên trở về đúng quỹ đạo của mình, người nên quan tâm là người khác.”
Anh ta dừng chân, quay lại tôi với ánh mắt đầy u uất:
“Vậy tôi nên quan tâm ai?”
Câu hỏi quá rõ ràng.
Trong lòng tôi bỗng cảm thấy chua xót, vẫn cắn răng nhắc nhở:
“Bạn của , hoa khôi trường chứ còn ai nữa!”
Lục Trạch Đình như vừa nghe một chuyện thế kỷ. Người rất hiếm khi to như ta, bây giờ lại bỗng nhiên ha hả:
“Vậy nên em mới cứ tránh mặt tôi? Không chịu thừa nhận là em thích tôi sao?”
“…”
Thật ra, tôi cũng không biết mình bắt đầu thích Lục Trạch Đình từ lúc nào.
Có lẽ là khi thấy bóng lưng trong bếp, hoặc có lẽ là từ hồi đại học khi tôi ngất xỉu và bế tôi đến phòng y tế, có thể là từ thời cấp ba khi mỗi tối đều dạy tôi môn vật lý, hoặc cũng có thể từ hồi cấp hai khi thường dùng giấy vo tròn ném vào tôi, hay thậm chí còn sớm hơn nữa…
Nhưng tôi đã không còn nhớ rõ.
Chúng tôi lớn lên cùng nhau, luôn đấu đá, giỡn với nhau. Tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ mãi như thế.
Cho đến buổi họp lớp hôm đó, khi tôi bắt gặp hoa khôi tỏ với , tôi đột nhiên cảm nhận một sự nguy cơ. Trong lòng cứ thấy khó chịu không yên.
Vậy nên, thật ra cái màn kịch đêm đó không hoàn toàn chỉ để bôi xấu , mà còn có phần là vì giận dỗi.
Việc tôi mang thai sau đó lại là điều không ngờ tới, và tôi không muốn dùng đứa bé để ràng buộc . Vậy nên ngay cả khi sau khi chuyển công tác, tôi nhận ra mình thích Lục Trạch Đình tôi vẫn không dám đối diện với lòng mình.
Nhưng giờ đây, sáu tháng qua với biết bao vui buồn lẫn lộn, tôi không thể kìm nén nữa.
“Thích thì sao chứ, tôi không đời nào kẻ thứ ba!”
Bạn thấy sao?