Khi Kẻ Thù Biến [...] – Chương 1

Kẻ thù không đội trời chung nhân lúc tôi bị ốm đã dùng điện thoại của tôi gửi ba tin nhắn cho trai đang du học nước ngoài.

Tin thứ nhất: “Em có thai rồi.”

Tin thứ hai: “Không phải con .”

Tin thứ ba: “Phí chia tay 80 triệu tệ.”

Bạn trai tôi trả lời ba tin.

Tin thứ nhất: “Không chia tay.”

Tin thứ hai: “Sinh ra đi.”

Tin thứ ba: “Để Du Tinh Dụng nuôi.”

Kẻ thù tôi đọc xong thì mặt đen sì, gửi ngay một tin nhắn thoại 60 giây để chửi ấy.

Sau đó, tôi sang Đức định tạo bất ngờ cho trai, lại thấy ta và một Tây đang nhảy thoát y trên giường.

Tôi liền nhắn ba tin cho Du Tinh Dụng.

Tin thứ nhất: “Em có thai rồi.

Tin thứ hai: “Là con .”

Tin thứ ba: “Muốn cùng nhau nuôi không?”

Du Tinh Dụng: “Ơ… hôn một cái cũng có thai à?”

01

Trong bệnh viện, tôi vừa nôn xong vào thùng rác, muốn uống nước.

Đột nhiên, tôi thấy kẻ thù không đội trời chung – Du Tinh Dụng – đang cầm điện thoại của tôi, cúi đầu bấm loạn lên một cách lén lút.

Đầu tôi ong lên một tiếng, lập tức hét: “Trả điện thoại đây!”

Giọng tôi bị nôn đến khàn đặc, nghe như một con vịt đang chuyện.

Du Tinh Dụng ngước lên, nhíu mày.

Nhắc nhở tôi: “Bớt lại.”

Rồi bước qua, trả điện thoại cho tôi.

Tôi vội vàng giật lấy, kiểm tra ngay, sợ ta lại cài mấy thứ kỳ quái vào máy mình.

Chuyện này ta nhiều rồi. Cài game troll vào điện thoại, máy tính của tôi, tôi giật mình không biết bao nhiêu lần.

Tôi với ta là kẻ thù từ nhỏ, gặp là đánh nhau.

Ba trăm sáu mươi lăm ngày thì đánh ba trăm sáu mươi tư ngày, ngày còn lại bị phụ huynh ép phải đi chúc Tết, lời hay.

Kiểm tra một lượt không thấy gì lạ, tôi mới định thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa mở WeChat, tôi bỗng phát hiện tin nhắn ghim đã biến mất.

Tôi nhíu mày, kéo xuống tìm, cuối cùng cũng thấy trai mình.

Bấm vào xem, tôi chết sững.

“Du Tinh Dụng, cậu gửi cái gì đấy?!”

“Cậu có bị điên không? Gửi cái trò quái quỷ gì cho trai tôi ?!”

Du Tinh Dụng dựa vào bệ cửa sổ, nghiêng đầu ra ngoài.

“Giúp cậu kiểm tra cảm thôi.”

Tôi tức đến mức thái dương giật giật, gần như muốn nổ tung.

“Bọn tôi vẫn đang rất tốt!” Tôi gào lên.

Cúi đầu lại, phát hiện không thể thu hồi nữa.

Tôi nghiến răng, trừng mắt Du Tinh Dụng rồi chầm chậm đọc lại ba tin nhắn mà ta vừa gửi cho trai tôi.

Tin thứ nhất: “Em có thai rồi.”

Tin thứ hai: “Không phải con .”

Tin thứ ba: “Phí chia tay 80 triệu tệ.”

“Cậu bị điên à?!”

Tôi giận quá, vớ lấy cái gối ném thẳng vào mặt ta.

Một cú trúng ngay gương mặt đẹp trai còn hơn con của Du Tinh Dụng.

Anh ta cúi xuống nhặt gối lên, ôm vào lòng, tôi với vẻ vô tội.

“Ông nội tôi từng xem bói cho ta, rằng ta lăng nhăng, sớm muộn cũng ngoại .”

“Tôi giúp cậu thử lòng, cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi.”

Tôi giận đến mức suýt phun lửa, chỉ muốn lột da ta.

Lúc này, trai tôi cũng nhắn lại ba tin.

Tin thứ nhất: “Không chia tay.”

Tin thứ hai: “Không quan trọng, cứ sinh đi.”

Tin thứ ba: “Chúng ta kết hôn đi, con để Du Tinh Dụng nuôi.”

Du Tinh Dụng ghé qua xem xong lập tức tối sầm mặt, rút điện thoại ra gửi ngay một tin nhắn thoại 60 giây để chửi trai tôi.

“Lục Chước, tôi nuôi cái mật mã nhà cậu á!”

“Tôi là một phần trong cuộc play của hai người à?!”

Nhìn ta bắt nạt trai tôi, tôi lập tức rút kim truyền, lết cái cơ thể yếu ớt này đá Du Tinh Dụng ra khỏi phòng bệnh.

02

Tôi và Lục Chước là thanh mai trúc mã, cảm rất sâu đậm. Năm hai đại học, chúng tôi chính thức hẹn hò.

Hai bên gia đình vốn quen biết từ lâu, thậm chí đã sớm định sẵn rằng sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi sẽ kết hôn.

Lục Chước hoàn toàn không phải kiểu người lăng nhăng như Du Tinh Dụng . Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi, tính cách trầm ổn, dịu dàng, luôn chân thành trong chuyện cảm.

Không ít lần ấy muốn tốt nghiệp sớm để cưới tôi về nhà.

Còn về chuyện lăng nhăng, Du Tinh Dụng mới là cái tên số một.

Từ tiểu học đến đại học, ta chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.

Người cứ thay hết người này đến người khác, đủ để mở cả một lớp học.

Vậy mà hôm nay ta lại dám vu khống, bịa đặt trắng trợn!

Tôi càng nghĩ càng tức, lập tức vào WeChat chặn luôn Du Tinh Dụng.

Chưa đầy nửa ngày, ta đã dùng tài khoản phụ để kết lại.

Du Lạc Vương Tử: 【Chấp nhận đi, cảm ơn.】

Tôi không thèm để ý, thế là ta cứ gửi liên tục.

Tôi bực quá, suýt nữa ném luôn cái điện thoại.

Đúng lúc đó, chị em thân thiết gọi đến:

Chị em: 【Bé ơi, quán bar có dàn nam thần, mau đến!】

Tôi suy nghĩ một chút, Lục Chước chỉ mới đi nửa năm, tôi không thể chuyện có lỗi với ấy, thế là từ chối.

Chị em: 【[Trợn mắt]x10】

Chị em: 【Chỉ , không chạm, không ngủ, thế này còn không giữ đạo đức phụ nữ à?】

Chị em: 【Cậu dám chắc Lục Chước không đẹp? Không cùng bè ra quán bar?】

Chị em: 【Người trưởng thành biết cách kiềm chế, trừ khi ta không phải con người.】

Tôi do dự hai giây, thấy cũng có lý, thế là bật dậy thay đồ.

Lựa chọn hồi lâu, tôi mặc một chiếc váy đen hở eo tương đối kín đáo rồi ra ngoài.

Ở quán bar

Vừa gặp hội chị em ngồi xuống, tôi đã thấy Du Tinh Dụng bước tới với gương mặt u ám.

Anh ta vươn cánh tay dài giữ lấy ly rượu của tôi, hạ giọng:

“Mới vừa ói lên ói xuống mà lại muốn chết à?”

Chị em tôi há hốc mồm, vội vàng hỏi:

“Bé , sao cậu không với tớ? Không uống rượu nữa!”

“Ngoan nào, để tớ gọi trà sữa cho cậu.”

Không đợi tôi từ chối, chị ấy đã bưng ly rượu đi rồi cúi đầu đặt trà sữa bằng điện thoại.

Tôi trừng mắt Du Tinh Dụng:

“Lo chuyện bao đồng! Cút ngay cho bà!”

Anh ta “chậc” một tiếng, đúng là cút thật.

Nhưng lúc đi còn tiện tay ném lại một câu:

“Không uống rượu.”

Tống cổ Du Tinh Dụng, tôi lại thấy chán, liền lấy điện thoại nhắn cho Lục Chước.

Bên đó đang là buổi trưa, hẳn là ấy có thể đọc tin nhắn.

Nhưng không trả lời.

Tôi thử gọi video, đối phương cũng không bắt máy.

Chị em mua trà sữa về, tôi lại chẳng muốn uống.

Nhân lúc ấy bận tán tỉnh, tôi lặng lẽ gọi một ly rượu vang.

Uống một ngụm, rồi hai ngụm, đến khi uống sạch.

Sau đó, tôi không nhớ gì nữa.

03

Khi tỉnh lại

Đầu tôi hơi nặng, xoa thái dương ngồi dậy, nhận ra đây không phải khách sạn.

Tôi còn tưởng chị em đã cõng tôi về đây.

Nhưng khi xoay đầu, tôi lập tức đứng hình.

Trước mắt là gương mặt đẹp trai hoàn mỹ.

Cùng với phần ngực rắn chắc trắng nõn, lộ ra dưới chiếc áo ngủ rộng thùng thình.

Tôi “A——!” một tiếng, giật lùi về sau.

Bịch! Tôi rơi thẳng xuống thảm.

Du Tinh Dụng đưa tay ra không kịp, thế là cũng ngã theo tôi xuống giường.

Anh ta ở trên, tôi ở dưới.

Tôi đơ người.

Anh ta không mặc quần ngủ!!!

Du Tinh Dụng tôi, bình tĩnh hỏi:

“Ngã đau không?”

“Mông có bị tách hai không?”

Tôi chớp mắt, trả lời theo phản xạ:

“Mông vốn dĩ đã chia hai rồi.”

Du Tinh Dụng bật , kéo tôi lên, còn xoa đầu tôi:

“Ừ, chưa bị té đến ngu.”

Sau đó, ta đưa tay chạm vào lưng tôi.

Tôi giật mình, lập tức đẩy mạnh ra, mắng:

“Đồ biến thái!

“Tên cuồng khoe thân!”

Nói xong, tôi quay đầu chạy khỏi phòng, lao xuống đường, bắt taxi rời đi.

Đến khi bình tĩnh lại, cúi đầu xuống, tôi mới nhận ra mình đang mặc áo ngủ của Du Tinh Dụng.

Còn quần, hình như là cùng bộ với áo của ta.

Tôi cắn môi, mắt dần đỏ lên.

Điện thoại rung lên, Du Tinh Dụng gửi tin nhắn.

【Đừng lo, không có gì cả.】

【Quần áo của cậu bỏ quên rồi, tôi giặt sạch rồi.】

Tôi chằm chằm vào dòng tin nhắn đầu tiên hồi lâu.

Rồi nhắn lại.

【Không cần nữa, vứt đi đi.】

04

Hai tuần sau đó, Du Tinh Dụng không còn đến phiền tôi nữa.

Tôi cũng dần quên đi, không nghĩ đến chuyện hôm đó rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không.

Bây giờ, có một chuyện khác khiến tôi bận tâm hơn—sắp đến sinh nhật của Lục Chước.

Chị em hiến kế:

【Bay thẳng qua đó cho ấy bất ngờ.】

【Tốt nhất là mặc đẹp một chút, nằm sẵn trên giường.】

Tôi đỏ mặt:

【Có phải hơi sốc quá không?】

Chị em :

【Bất ngờ thì không sợ, đừng thành giật mình là .】

【Bé à, cậu là bảo bối mà Lục Chước nâng niu trong lòng bàn tay đấy.】

Tôi bị dỗ ngọt đến mức lâng lâng, hí hửng đặt vé máy bay sang Đức ngay ngày mai.

Trên máy bay

Chẳng ngờ đang bay nửa chừng, máy bay gặp nhiễu khí lưu, rung lắc mấy lần liền.

Tôi sợ đến mức suýt lên cơn đau tim, vừa khóc vừa rút điện thoại ra viết di chúc.

Trong đầu bỗng nhớ đến lần đầu đi máy bay, khi đó chúng tôi vừa tốt nghiệp cấp ba, đi du lịch cùng nhau.

Lục Chước ngồi ngay bên cạnh tôi.

Mỗi lần máy bay xóc, tôi đều siết chặt tay ấy.

Anh ấy ôm tôi vào lòng, vừa nhẹ giọng an ủi, vừa len lén hôn lên tai tôi.

Sau khi xuống máy bay, tôi sốt cả đêm, Lục Chước không chợp mắt chăm tôi suốt một đêm.

Tôi ba mẹ nuông chiều vô cùng, càng cưng lại càng bướng bỉnh.

Thậm chí có lúc ngay cả chị em thân thiết cũng không chịu nổi, bỏ mặc tôi luôn.

Chỉ có Lục Chước, không những không giận mà còn kiên nhẫn dỗ dành.

Anh ấy từng : “Cả đời này chỉ cưng mình em thôi.”

Chính ấy đã hứa với tôi cả đời, cuối cùng, câu của chị em lại trở thành sự thật—tôi không nhận bất ngờ, mà là một cơn ác mộng.

Ở Đức

Theo địa chỉ, tôi tìm đến căn hộ của Lục Chước.

Dùng mật khẩu ấy cho, tôi nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng ngủ.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó—

Tôi thấy ấy và một Tây đang nhảy thoát y trên giường.

Chân tôi như bị đóng băng.

Chưa đợi ấy rõ tôi, tôi đã quay đầu bỏ chạy.

Lao ra ngoài đường, tôi giật mạnh cánh cửa chiếc taxi ban nãy đưa tôi tới đây, chui vào trong xe, bảo tài xế lái thẳng đến sân bay.

Tôi co ro lại, toàn thân run rẩy không kiểm soát .

Nước mắt rơi đầy mặt, chảy xuống cổ áo.

Đi qua tim, thiêu đốt như lửa.

Tôi cầm điện thoại, không biết nên gọi cho ai.

Đúng lúc đó, tôi thấy tin nhắn từ Du Tinh Dụng.

Không đọc nội dung, tôi gửi cho ta ba tin nhắn.

Tin thứ nhất: “Em có thai rồi.”

Tin thứ hai: “Là con .”

Tin thứ ba: “Muốn cùng nhau nuôi không?”

Sau đó, tôi tắt màn hình, nhắm mắt đợi một phút.

Mở lại.

Có hai tin nhắn mới.

Một từ Lục Chước.

Một từ Du Tinh Dụng.

Tôi nhấn vào tin nhắn của Du Tinh Dụng.

【Ơ… hôn một cái cũng có thai à?】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...