10
Tôi không thấy Lộc Ương Ương ở sân bay, trong lòng đã bắt đầu thấy khó chịu.
Bắt taxi về đến nhà vẫn không thấy bóng dáng ấy, cơn giận trong tôi gần như muốn bùng nổ.
Đã có một khoảnh khắc tôi thực sự nghĩ rằng —
Lộc Ương Ương quá đơn giản, tư duy cứng nhắc,Có lẽ ấy không còn phù hợp với con đường tương lai của tôi nữa.
Nhưng dù gì, chúng tôi cũng đã thương nhau mấy năm.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho ấy.
Máy tắt nguồn.
Tôi chợt nhớ ra điều gì, vội vàng đi vào phòng ngủ kiểm tra.
Quần áo, trang sức, đồ dùng cá nhân của ấy… tất cả vẫn còn nguyên.
Vậy nên, ấy không phải bỏ nhà ra đi.
Rất có thể chỉ đang giá, chờ tôi dỗ dành.
Nhìn tấm ảnh trên tủ đầu giường nơi ấy đang rạng rỡ, tôi bỗng cảm thấy… thật sự nhớ ấy rồi.
Những ngày ở Hải Thành, suốt ngày dính lấy Lê Thi Thi, một cách nào đó… lại không dễ chịu bằng trước đây.
Thậm chí có đôi lần, khi ấy mặc hờ hững đi lại trong phòng, tôi chợt ngơ ngác tự hỏi: Cô ta là ai? Tại sao lại có mặt trong phòng tôi?
Tôi nghĩ đàn ông là loài hay thay đổi.
Thế nên tôi lại đặt một bó hoa, coi như là bù đắp cho vụ áo lót.
Lộc Ương Ương vẫn thích mấy thứ này.
Lần tiếp theo tôi gọi, ấy bắt máy.
Tôi điềm tĩnh :
“Về nhà đi, chúng ta chuyện cho rõ.”
Cô đáp:
“Em sẽ về sau nửa tiếng nữa.”
Lộc Ương Ương về đến nhà cùng lúc với bó hoa.
Điều khiến tôi bất ngờ là… ấy kéo theo cả một chiếc vali.
Nhưng rồi tôi nhanh chóng hiểu ra — có lẽ ấy muốn thể hiện thái độ “bỏ nhà ra đi” một chút.
Tôi đưa hoa cho ấy, giọng thành khẩn:
“Ương Ương, đừng giận nữa. Về chuyện bảo hiểm, nghĩ lại rồi, đúng là đã không để tâm đến cảm của em. Anh xin lỗi một cách nghiêm túc. Lần này tổng công ty khen ngợi, lát nữa sẽ hỏi thử xem họ có thể giới thiệu em đại diện hợp đồng cho chi nhánh khác không. Có điều…”
Tôi nháy mắt, :
“Em không giở mấy chiêu đó nữa đâu, lấy một tấm ảnh đồ lót không rõ ràng ra dọa như .”
Cô không nhận hoa, chỉ nhẹ nhàng :
“Không cần nữa.”
Tôi bật : “Không cần là sao cơ?”
Cô liếc tôi.
“‘Không cần’ có nghĩa là em đã giải quyết xong rồi. Em thông qua phòng bảo hiểm ngân hàng ở tổng hành Hải Thành, đệ trình dự án hợp tác bảo hiểm nhóm toàn diện cho nhân viên của tập đoàn .
Mấy ngày nay, em đều ở Hải Thành để việc này.
Sao? Anh chưa nhận thông báo từ tổng công ty về việc họ đã chọn nhà cung cấp mới cho gói bảo hiểm nhóm à?”
Tôi sững sờ, gần như không tin vào tai mình.
“Em gì cơ? Những ngày này… em cũng ở Hải Thành à?”
Cô cúi đầu, lấy từ trong vali ra một tập tài liệu.
“Còn cái này nữa. Anh xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký vào.”
Tôi đón lấy một cách đờ đẫn, cả người cứng lại.
Bìa tài liệu in đậm mấy chữ: 《Thỏa Thuận Ly Hôn》
Não tôi như trống rỗng, bật thốt:
“Em có ý gì đây?!”
“Lộc Ương Ương, chỉ vì chuyện nhỏ như thế này mà em lại lấy ly hôn ra để dọa ?”
Cô ngẩng đầu tôi, khẽ thở dài:
“Giang Lâm em chấp nhận rằng lòng người có thể thay đổi trong chớp mắt.
Nhưng em vẫn hy vọng — ít nhất là khi chia tay, chúng ta có thể chân thành với nhau một chút.”
Tôi quăng bản thỏa thuận ly hôn xuống đất, giọng không kiềm sự phẫn nộ:
“Vậy là với em, ly hôn có thể dễ dàng ra như sao?
Em xem mấy năm cảm của chúng ta là gì chứ!”
Tôi thật sự rất tức.
Thậm chí còn có chút tủi thân vì không thấu hiểu.
Tôi đã vất vả giữ gìn cái gia đình này, cố gắng mọi thứ để ấy cảm thấy hạnh phúc.
Vậy mà cuối cùng ấy lại thẳng tay nát tất cả!
Căn phòng im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng tim đập.
Cô bỗng cúi xuống, rút một bông hồng từ bó hoa ra, nhẹ nhàng xoay trong tay.
“Giang Lâm mấy ngày ở Hải Thành cùng Lê Thi Thi… vui vẻ chứ?”
11
Cảm giác như rơi tự do lại một lần nữa ập đến.
Cổ họng tôi như bị nhét đầy bông gòn,Muốn mà không thốt ra nổi một lời nào.
Tôi chỉ có thể trừng mắt ấy.
Cô đưa bó hoa lên mũi khẽ ngửi, nhẹ giọng thở dài:
“Hoa chẳng nở mãi, người cũng chẳng tốt mãi, mấy câu cũ chẳng bao giờ sai cả.
Giang Lâm mọi chuyện đã đến nước này rồi, có thể bỏ qua mấy màn cãi vã, tranh luận vô nghĩa không? Mình giải quyết vấn đề dứt khoát đi, chứ?”
Tôi kìm nén một lúc lâu, nghẹn ra một câu:
“Có phải… em đang hiểu lầm gì không?”
Cô bất lực lắc đầu, rồi đưa điện thoại ra trước mặt tôi.
“Lê Thi Thi đã kết với em trên WeChat. Những ngày qua ở Hải Thành, mỗi nơi hai người đi, mỗi món ăn, mỗi việc các người , ấy đều ghi lại không thiếu tấm nào.”
Tôi hoảng.
Hoảng đến mức không thể tả.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, khi chuyện thực sự bị lộ, tôi lại cuống đến mức này.
Tay run lên khi cầm lấy điện thoại.
Từng tấm ảnh lướt qua màn hình, tôi dần lấy lại vẻ bình tĩnh, ngẩng đầu ấy.
“Em có phải… quá đa nghi không? Những tấm ảnh đó không hề có xuất hiện. Cùng một thời gian ở Hải Thành thì đã sao? Chẳng phải em cũng ở đó sao? Chuyện này chẳng chứng minh gì cả. Không đủ để bằng chứng đâu!”
Lộc Ương Ương đột nhiên bật “phì” một tiếng.
Không phải kiểu gượng trong phim truyền hình,
Mà là thật —
Cô ấy một lúc khá lâu, rồi vừa vừa :
“Giang Lâm đang nhầm rồi.
Cần gì bằng chứng đầy đủ?
Em tin là đủ rồi mà.”
Tôi sững người, há miệng chẳng biết phải gì.
Cô vừa vừa tiếp:
“Còn chuyện chiếc áo lót đó, thật nghĩ em không hiểu gì sao?
Hay tin chắc em không dám truy cứu đến cùng?”
“Chẳng qua là em thấy buồn nôn thôi. Em không muốn chuyện bẩn thỉu như ảnh hưởng đến công việc của mình.”
“Giang Lâm bây giờ… khiến em thấy thật ghê tởm.”
Cả người tôi khẽ run lên.
Lộc Ương Ương luôn là người khoan dung, hiếm khi dùng những từ cảm tính, nặng nề để đánh giá ai.
Vậy mà lúc này, tôi “ghê tởm”.
Khi ở bên Lê Thi Thi, tôi từng tưởng tượng về viễn cảnh này.
Nhưng trong hình dung của tôi,Lộc Ương Ương sẽ là người sụp đổ, khóc lóc, thậm chí cầu xin tôi đừng rời đi.
Còn tôi, dù có lỗi, vẫn sẽ là người nắm quyền kiểm soát trong mối quan hệ này.
Nhưng sao thực tế lại đảo ngược hoàn toàn?
“Giang Lâm biết mà. Một khi em đã quyết định chuyện gì, em luôn muốn dứt khoát, nhanh gọn, không tiếc giá nào.
Anh có ba ngày để cân nhắc nội dung trong bản thỏa thuận.
Anh còn nhớ không? Khi kết hôn, chúng ta từng thề — ai ngoại thì người đó ra đi tay trắng.
Dựa trên việc em đã xác định là người có lỗi, nên trong thỏa thuận này, em chia 90% tài sản, để lại 10% cho . Cũng đâu có quá đáng.”
“Tất nhiên, nếu không cam tâm, hoàn toàn có thể ra tòa.
Chỉ là… đến lúc đó, em sẽ buộc phải công khai camera đặt để theo dõi Tiểu Cửu.
Trong đó có gì, em chưa xem.
Nhưng… chắc cũng tự hiểu rõ, đúng không?”
Giọng ấy vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng như đang về việc ăn trưa.
Tôi bỗng thấy sợ.
Sợ phải nghe thêm những điều từ miệng ấy mà bản thân mình không chịu đựng nổi.
Tôi đứng sững một lúc, rồi lao ra ngoài như chạy trốn.
Bạn thấy sao?