Khi Hồn Ma Vào [...] – Chương 2

4

Ngày hôm sau đi học, đúng như dự đoán, không còn kỷ luật nghiêm ngặt như buổi tự học tối hôm qua cùng bàn của tôi lập tức châm chọc:

“Không phải muốn chết à? Chết đi chứ? Còn quay lại gì? Người yếu đuối như , không hợp với nơi này đâu.”

Đúng lúc đó, cán sự lớp phát bài kiểm tra toán sáng sớm.

Bạn cùng bàn vì mải nô với phía sau nên rách bài của mình.

Thế mà lại muốn lấy bài của tôi.

Tôi đè tay cậu ta lại khi cậu ta định giật bài, trừng mắt một cái:

“Cậu gì đấy?”

Hình như cậu ta bị ánh của tôi dọa cho sững lại hai giây.

Chắc do trước giờ tôi luôn bị bắt nạt mà chưa từng phản kháng.

“Làm gì à… Dù sao cậu cũng chẳng biết , đưa bài cho tôi luôn đi.”

“Ai tôi không biết ?”

Cậu ta ngẩn ra, rồi lập tức lên .

Quay đầu lại với vừa nô cùng:

“Ngô Thanh, cậu ta cậu ta biết đấy! Hahahaha!”

tóc ngắn liếc tôi một cái:

“Heh, biết thì biết thôi.”

Chắc ấy học khá, hôm qua chính là người đã tính ra đáp án âm một.

Tôi nhạt trong bụng, chống cằm bắt đầu bài.

Lúc đó người bên cạnh vẫn chưa chịu buông tha:

“Vậy Thư Nghi của chúng ta cố gắng tốt nhé, đúng một câu là mừng lắm rồi, diễn tiếp đi~”

Bài tập toán sáng sớm quá đơn giản, tôi xong trong vòng mười phút.

Rảnh rỗi, tôi lật xem sách giáo khoa — vẫn giống như trước kia, mấy cuốn sách này tôi nhắm mắt cũng học thuộc .

Bỗng cùng bàn giật lấy bài kiểm tra của tôi:

“Thưa thầy! Tôn Thư Nghi ấy hết bài! Thầy chấm giúp ấy đi ạ!”

Cái tên gầy như khỉ ấy hớn hở mang bài nộp cho thầy, lúc quay về còn với tôi một cách ghê tởm:

“Này , tôi có thù oán gì với cậu à?”

Tôi lại, hỏi rất nhẹ nhàng:

“Không có. Tôi chỉ thấy rất chướng mắt cậu, cảm thấy cậu ghê tởm thôi!”

Cậu ta trừng mắt, nhướng mày, cái điệu bộ trông thật thô tục và kinh tởm.

Tôi rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng đến bên giáo viên.

Thầy giáo bài kiểm tra của tôi, lại tôi.

Lặp lại mấy lần, cuối cùng thở dài :

“Tôn Thư Nghi, việc gian lận, xem đáp án rồi bài là không nên.

Giờ em biết thì sao, thi thật có chắc không?

Lần sau để thầy phát hiện nữa, thầy sẽ gọi điện cho mẹ em đấy.”

Tôi vào những dấu tích đỏ chót trên bài kiểm tra.

Thật là mỉa mai.

Tôi cầm bài lên, cùng bàn lại bắt đầu tỏ vẻ giễu cợt.

Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ không chấp nhặt với trẻ con.

Ai ngờ cậu ta vẫn không ngừng buông lời khiêu khích:

“Lộ mặt rồi nhỉ? Buồn chết mất! Đã bảo đưa bài cho tôi rồi mà, đúng là phí giấy, đồ vô dụng, hahaha!”

Tôi mặc kệ cái chân chưa lành, trực tiếp đá một cú khiến cậu ta cả người lẫn ghế ngã nhào xuống đất.

Chiếc ghế kéo lê trên sàn phát ra âm thanh chói tai.

Cả lớp lập tức quay lại , ánh mắt ai cũng đầy kinh ngạc.

“Tôn Thư Nghi, cậu muốn chết à?!”

Cậu ta tức tối vùng dậy định đánh tôi, lại bị chính cái ghế vướng vào, không đứng lên .

Tôi nhặt quyển bài tập toán trên bàn cậu ta lên, bắt đầu xé từng trang một.

“Là cậu, luôn là cậu chọc tôi trước.”

Tôi đặt chân lên chân ghế, đè xuống.

“Cậu xem cậu bài những cái gì? Loại đề này, tôi nhắm mắt còn đúng nhiều hơn cậu. Kẻ thật sự vô dụng…”

Tôi cúi người, mỉm hiền hòa:

“Chính là cậu. Đồ rác rưởi, đồ phế vật.”

Nói xong, tôi ném thẳng cả quyển bài tập vào mặt cậu ta.

Cả lớp im phăng phắc, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Cuối cùng thầy giáo mới phản ứng lại, lập tức kéo tôi về, gần như hét lên vỡ cả giọng:

“Tôn Thư Nghi! Em quá đáng lắm rồi đấy! Theo tôi lên văn phòng giáo vụ, kiểm điểm lại đi!”

5

Tôi đi theo sau thầy giáo, trong đầu lại cứ nghĩ mãi đến dáng vẻ bị tôi dọa cho ngây ra của tên kia lúc nãy.

Không nhịn , khẽ bật .

Thầy giáo lải nhải gì đó mà tôi chẳng nghe lọt tai.

Nhưng khi đến gần văn phòng giáo vụ, tôi đã nghe thấy tiếng mắng chửi vang dội của một người đàn ông.

Tôi thấy một bóng lưng cao gầy đang đứng đó, dáng vẻ lười nhác, còn giáo vụ trưởng thì đứng trước mặt cậu ta, giận đến mức gần như bốc khói:

“Chu Nghiêm Phi! Bố cậu bỏ tiền cho cậu học ở đây không phải để cậu lêu lổng đâu! Cậu lại mình xem, chẳng ra thể thống gì! Không mặc đồng phục, đi học muộn, trốn tiết, thức đêm ở tiệm net — cậu định gì?! Cậu tôi nghe xem cậu rốt cuộc muốn gì?!”

Tôi vừa bước vào, thầy giáo vụ chỉ liếc tôi một cái sắc lẹm, rồi tiếp tục quay lại mắng cậu kia.

Ngược lại, cậu ta cúi đầu thấy tôi thì lại vui vẻ reo lên:

“Ơ? Là cậu à? Cái hôm qua bị què chân đó hả?”

Cậu ấy , lộ ra một chiếc răng khểnh, nụ rạng rỡ như nắng, khí chất tuổi trẻ tràn đầy.

Thầy giáo vụ thấy cậu ta vẫn mang bộ dạng bất cần như thế, giận đến đỏ cả mặt, quay sang mắng luôn thầy giáo tôi:

“Cái này là sao hả! Hai đứa này đúng là trời sinh một cặp ruồi bâu nhau!”

“Cô ta đánh Phó Lỗi trong giờ học sáng nay… Em nghĩ…”

Cậu con trai bên cạnh bật thành tiếng, cúi người gõ nhẹ vào bó bột trên chân tôi:

“Ghê đấy, nhỏ què mà ra tay mạnh thế cơ à? Cảm ơn vì hôm qua tha mạng nha.”

Tôi trừng mắt cậu ta, giáo vụ trưởng lại vội vàng hỏi:

“Tiểu Lỗi không sao chứ?”

“Không… chỉ bị trầy da một chút…”

Ông ta thở phào một cái, rồi lập tức quay sang trừng mắt với tôi:

“Em xem, tại sao lại đánh người?!”

Chu Nghiêm Phi lúc này hì hì chen lời:

“Thôi rồi, đó là con trai ông ấy đấy.”

Sắc mặt của thầy giáo vụ bỗng chốc trở nên lúng túng.

“Gọi phụ huynh đến ngay!”

“Vậy gọi cả bố em đến nhé, mình ngồi lại chuyện chút?”

Thầy giáo vụ lập tức ho khan mấy tiếng — rất rõ là không dám đụng đến ba cậu ta.

Cuối cùng, chuyện kết thúc bằng việc cả hai chúng tôi phải viết bản kiểm điểm.

“Thầy ơi, có thể đừng bắt viết không…”

Chu Nghiêm Phi vẫn còn giả vờ mè nheo, bị giáo vụ trưởng hét thẳng:

“Ra ngoài!”

Khi ra khỏi văn phòng, tôi thấy một xinh xắn đang đứng ở cửa như đang chờ ai.

Nước da trắng, mặt mày thanh tú, đôi mắt long lanh biết .

Chu Nghiêm Phi thấy ấy, chẳng buồn để tâm.

Ngược lại, hấp tấp chạy tới, nắm lấy vạt áo cậu ta:

“Cậu giận à?”

Cô cắn môi, nũng với cậu ta.

Cậu ta đút tay vào túi quần, nhướng mày đầy thích thú:

“Giận gì chứ? Tại sao tôi phải giận?”

“Tôi chỉ muốn chọc tức cậu nên mới tỏ với Tiêu Lĩnh thôi mà… Cậu biết rõ tôi luôn thích cậu mà…”

đỏ bừng mặt, mắt rưng rưng.

Tôi lập tức hiểu chuyện, liền quay người rời đi — tôi không có hứng xem mấy cảnh đương kiểu phim thần tượng.

Nhưng lúc này, phía sau lại vang lên một giọng đầy mất kiên nhẫn:

“Tống Tiểu Tuyết, đừng bám lấy tôi nữa. Tôi không có hứng thú với .”

Nghe đến cái tên đó, tôi lập tức rùng mình.

ta?

Tống Tiểu Tuyết?

Người đứng thứ hai toàn khối, và cũng chính là quản trị viên cái nhóm chat mà tôi bị kéo vào để mắng chửi.

6

“Này, cậu tên gì thế?”

Chu Nghiêm Phi đuổi kịp tôi khi tôi còn đang suy nghĩ thế nào để quay về nhà mình, tìm lại nơi xảy ra tai nạn hôm đó.

Tôi chỉ nhớ khắp nơi toàn là lửa, lại không thể nhớ nổi chính xác địa điểm.

“Cậu khá đấy, trước mặt giáo vụ trưởng mà vẫn bình tĩnh . Ngoài tôi ra thì cậu là người thứ hai.”

“Không bằng cậu lợi đâu.”

Tôi thật sự không ưa kiểu ngổ ngáo như cậu ta.

“Cậu chuyện gì mà lạnh lùng ?”

“Vì tôi thấy cậu phiền.”

Cậu ta bỗng nhiên kéo cổ áo tôi lại, tôi hoảng hốt lùi về sau hai bước — đúng lúc có một chiếc xe lao vút qua.

Tôi lúc này mới hoàn hồn, khẽ một câu:

“Cảm ơn.”

“Cứ mà cảm ơn ơn cứu mạng à? Cho có tâm chút đi. Giúp tôi viết bản kiểm điểm đi.”

Cậu ta đưa giấy bút cho tôi,

“Làm ơn nhé, tôi đi đánh bóng rổ đây.”

Tôi mỉm , ném giấy bút trả lại:

“Bản kiểm điểm mà còn phải nhờ người khác viết hộ, đầu óc cậu có vấn đề à?”

Nói rồi quay lưng đi thẳng lên lầu, không buồn quay lại.

Ở cầu thang, tôi bất ngờ chạm mặt Tiêu Lĩnh.

Cậu ấy đứng yên lặng tựa vào tường, ánh nắng chiếu lên gương mặt khiến cậu ta trông thật quá mức điển trai.

Nếu Chu Nghiêm Phi là kiểu “trai hư cool ngầu” khiến mấy mê mẩn, thì Tiêu Lĩnh lại là dạng đẹp trai thuần khiết, trong sáng, đến cả một “chị ” như tôi cũng phải rung rinh.

Nhưng, cậu ta đúng như trong nhật ký miêu tả — rất lạnh lùng.

Còn ánh mắt như muốn cảnh cáo tối hôm qua nữa, khiến tôi rùng mình khó chịu.

“Tôn Thư Nghi.”

Lúc tôi bước ngang qua cậu ấy lại gọi tôi.

Giọng từ tính, ngoài dự đoán.

Tôi nuốt nước bọt, quay đầu lại.

“Tại sao lại bỏ đinh vào giày của Tống Tiểu Tuyết?”

Gương mặt cậu ta lạnh tanh, ánh mắt cao ngạo xuống tôi.

Tôi sững sờ, chưa kịp phản ứng, thì cậu ấy đã tiếp tục:

“Tôi không thích cậu. Và cậu cũng đừng mấy chuyện người như thế.”

Tôi tức đến bật — cái trường này đúng là chẳng có ai bình thường.

Tôi bước tới gần một chút, từ trên xuống dưới quan sát cậu ta:

“Xin hỏi cậu là đứng nhất khối đúng không?”

“Thì sao?” Cậu ta cau mày.

“Lần tới, tôi sẽ là người đứng nhất.”

Tôi thẳng vào mắt cậu ấy, nghiêm túc .

Tiêu Lĩnh lại khẽ nhếch môi:

“Tôn Thư Nghi, cậu đang ?”

Tôi mỉm cậu ta:

“Cậu không nghe rõ à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...