Khi Hoàng Đế Chỉ [...] – Chương 4

11

Trong lòng tôi than trời không ngớt, lén gửi tin nhắn cho Kiều Phi.

【Các dì ở đây chuyện chẳng kiêng nể gì cả, em cũng phải học theo à?】

Kiều Phi trả lời ngay lập tức:

【Không cần học.】

【Không chừng em còn dạy lại họ vài chiêu ấy chứ.】

Tôi tức nhẹ:

【Chị đổi nghệ sĩ khác đi mà.】

Kiều Phi mặt dày vô đối:

【Ai bảo em là người kiếm tiền giỏi nhất, thôi thì trói chặt em luôn nhé.】

Tạ Mộc Dao lúc này trông có vẻ hoang mang, đến hoa rơi vào áo cũng quên cả phủi.

Ánh mắt dừng lại ở bụng tôi.

Để phù hợp với tạo hình phụ nữ mang thai, tôi còn độn một cái bụng giả.

Tôi không biết Tạ Mộc Dao đã tưởng tượng ra những gì.

Tóm lại, đã cam chịu chấp nhận đóa đào hoa hoang đường từ trên trời rơi xuống này.

Anh dò hỏi tôi:

“Vậy… về… về nhà nhé?”

Tôi còn ở lại nữa sao? Nghe lập tức đứng bật dậy.

“Về, về, về.”

Tôi đi bên cạnh Tạ Mộc Dao, tiếng các thím phía sau vẫn chưa dứt.

“Thầy Tạ ơi, bao giờ đám cưới ? Cái bụng chị ấy to thêm chút nữa là giấu không nổi đâu đó.”

“Thầy Tạ đúng là âm thầm chuyện lớn.”

“Sao chị biết người ta âm thầm? La to hay không, chỉ có vợ người ta biết thôi.”

Tôi và Tạ Mộc Dao bước cùng nhịp, suýt nữa đụng vào nhau.

Các thím càng lúc càng to.

“Không kịp về nhà rồi phải không? Cẩn thận cái bụng của vợ đấy, chịu không nổi đâu nha.”

Làm ơn, mấy người im giùm đi mà.

Tôi theo Tạ Mộc Dao về nhà .

Nhà ở tầng một, có một khu vườn nhỏ chừng hai ba mươi mét vuông.

Trong sân có mấy mèo nằm ngổn ngang.

Có con đang ngáy, có con đang liếm lông, có con đang đuổi theo bươm bướm.

Tạ Mộc Dao đẩy cổng vào, mấy mèo lập tức chạy ra đón.

Con nào mặt cũng tròn quay đáng .

Không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn này.

Tôi chỉ vào một con mèo mướp dưới chân, rên rỉ với Tạ Mộc Dao hồi lâu.

Tạ Mộc Dao bật :

“Cứ ôm thoải mái.”

Tôi tóm lấy mèo mướp, là một màn hít hà mang tầm sử thi.

Chú mèo cũng không kháng cự, mặc tôi xoay xở.

Hít lấy hít để một hồi, mèo bắt đầu hơi khó chịu.

Tôi cúi người đặt nó xuống, nó lập tức cắn lấy vạt áo tôi kéo mạnh xuống.

Cái bụng giả cũng rớt luôn xuống đất.

Mèo quý ơi, mày vẫn thích cắn áo người ta như đấy ha.

12

Cái bụng giả lăn một vòng, vừa khéo đè lên đầu một mèo nhỏ.

Không khí như đông cứng lại.

Tạ Mộc Dao cố gắng nín , còn không quên trêu tôi:

“Chết rồi, con em rơi ra rồi này.

“Nhưng mà, hình như nó rất thích mèo của .”

Tôi nhặt bụng giả lên, thành thật :

“Em đang luyện tập để nhập vai, không ngờ mấy bà thím lại tưởng thật.

“Làm bị hiểu lầm rồi, mai em sẽ giải thích rõ với họ.”

Tạ Mộc Dao mời tôi vào nhà, lấy một đôi dép dùng một lần cho tôi.

“Không sao đâu, em muốn uống gì không?”

Anh mở tủ lạnh, tôi chỉ vào một bình thủy tinh lớn hỏi: “Cái kia là gì thế?”

“Trà trái cây tự , muốn thử không?”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc, cả buổi chiều chưa uống giọt nào.

“Muốn uống!”

Tạ Mộc Dao rót trà xong, đẩy đến trước mặt tôi.

“Em đến thị trấn Thụ Thanh để quay phim à?”

Tôi uống một ngụm, mát lạnh và thơm ngọt, ngon hơn cả đồ tiệm.

“Ừm, chắc em sẽ ở lại đây khá lâu, đang học phương ngữ địa phương.”

Tôi nốc liền hơn nửa ly, Tạ Mộc Dao lại rót thêm cho tôi nửa cốc nữa.

“Anh là người bản địa Thụ Thanh, có cần giáo viên cho em không?”

Tôi buột miệng :

“Em thấy đấy, quay video thì em thầy, học phương ngữ thì thầy.”

Vừa dứt lời, Tạ Mộc Dao bật khúc khích.

Tôi mới chợt nhận ra — mình tự lộ rồi.

Hệ thống tài khoản chính – phụ của tôi hoàn toàn rối loạn rồi.

Tạ Mộc Dao vẫn đang , hơi ngẩng đầu, cổ cũng rất gợi cảm.

Nghĩ đến cảnh mình như diễn viên, suốt ngày đổi tài khoản để moi chuyện từ , tôi bỗng thấy chán nản.

Tôi yếu ớt :

“Tạ Mộc Dao, buồn lắm à?”

Khóe mắt Tạ Mộc Dao đỏ hoe vì .

Tôi dần cảm thấy có gì đó không ổn.

“Anh đã biết từ lâu rồi đúng không? Tài khoản ‘Ít ăn lạt tiêu’ là phụ của em?”

13

Tạ Mộc Dao “à” lên một tiếng.

“Em chậm hiểu quá, đã nhắc khéo em biết bao lần rồi.”

Đáng chết thật, lúc đó tôi còn vắt óc suy nghĩ từng bước một, tiến thoái đúng kiểu diễn tuồng.

Lúc ấy còn tự thấy mình thông minh ghê gớm.

Tôi mặt đầy ủ rũ:

“Sao phát hiện ra ? Khai thật đi.”

Tạ Mộc Dao và tôi ngồi đối diện nhau, đôi chân dài của đang gập lại, có vẻ hơi khó chịu.

Anh tựa vào lưng ghế, duỗi thẳng chân về phía trước, vô chạm vào chân tôi.

Anh rụt rè dịch ra một chút.

Tôi nổi tà ý, lập tức dùng mũi chân móc lấy bắp chân .

Cơ thể Tạ Mộc Dao khựng lại.

Nhưng hoàn toàn không có ý định rút ra.

Anh tôi một cái rồi cúi đầu rất nhanh, vành tai đỏ như máu.

“Tập trung chuyện.”

Tôi vừa dùng chân lắc nhẹ chân .

Tạ Mộc Dao hình như có chút bức bối nóng nực, nhịp thở cũng không đều.

“Lần đầu em dùng tài khoản phụ để bình luận cho , em còn nhớ hai góp ý lúc đó không?”

Tôi khó hiểu:

“Chỉ là bảo lộ cơ bụng hoặc lộ mặt thôi mà, sao , có gì lạ đâu?”

“Bốn năm trước, khi em còn chưa nổi tiếng, từng đăng một video quay vườn hoa nhỏ, em đã bình luận.”

Đôi mắt Tạ Mộc Dao sáng rực, ánh lên vẻ hoài niệm.

“Em khu vườn rất đẹp, chẳng ai xem là vì quay không tốt.”

“Anh hỏi em quay thế nào mới tốt.”

“Em bảo nếu thân hình đẹp thì xịt vòi sen lên cơ bụng quay, nếu mặt đẹp thì ngậm hoa quay.”

“Thẩm mỹ của em… chẳng thay đổi gì cả…”

“Sau này em nổi tiếng rồi, sợ bình luận đó ảnh hưởng xấu đến em nên đã ẩn đi.”

Tôi có chút ấn tượng, vẫn thấy khó tin.

“Ý là, cách nhau mấy năm, tài khoản chính với phụ của em đều xem video của , và đưa ra cùng một kiểu góp ý?”

Tạ Mộc Dao liếc tôi.

“Bình luận nhiều quá, quên hết rồi phải không?”

Tôi chột dạ:

“Không… không có…”

“Chỉ thôi mà dám chắc tài khoản phụ là em à?”

Chân bị tôi móc lấy của Tạ Mộc Dao hơi đậy một chút.

“IP của em lúc nào cũng trùng với IP của Phương Vân Khởi.”

“Anh đã xác minh rồi, mỗi lần em đi công tác xa, tag tài khoản phụ của em vào video, em trả lời từ cùng địa điểm.”

“Không thể có nhiều sự trùng hợp đến . Luôn luôn là em.”

14

Chúng tôi cứ thế ngồi cả một buổi chiều.

“Tê chân rồi.”

Tôi than vãn đầy u oán.

Tạ Mộc Dao gục đầu lên bàn, ngẩng mắt tôi.

“Cố gắng móc thêm chút nữa đi.”

Tôi bật , buông chân ra.

“Tôi đói rồi.”

Tạ Mộc Dao mặc tạp dề: “Vậy để nấu cơm cho em.”

Nói xong liền chui vào bếp.

Bên trong vang lên tiếng xoong nồi va chạm lách cách, ngoài sân có tiếng mèo chạy sột soạt trên bãi cỏ, từ xa vọng lại tiếng ồn ào của người qua lại và xe cộ.

Thế lòng tôi lại bình yên chưa từng có.

Tôi bóng dáng đang cắt rau nấu canh trong bếp, hơi ngẩn người.

Vườn hoa chăm sóc gọn gàng, mấy con mèo con đều khỏe mạnh đáng .

Anh biết viết thư pháp, biết tập thể hình.

Biết nấu ăn, biết trà trái cây.

Tủ lạnh đầy ắp, nhà cửa bày biện ngăn nắp ấm cúng.

Chẳng trách đàn ông ai cũng muốn cưới vợ.

Mà người như thế này, tôi cũng muốn cưới về.

Thế là tôi gọi với vào trong bếp:

“Tạ Mộc Dao, lần đầu gặp nhau có thể hơi đường đột.”

“Nhưng tôi vẫn muốn , hay là… lấy tôi đi?”

Tạ Mộc Dao quay đầu lại, tay còn cầm cái xẻng nấu ăn, ánh mắt nồng cháy như có thực thể, thiêu đốt lấy tôi.

“Để cưới em thì hơn. Những thứ đó đều biết , cũng rất khỏe.”

15

Nhờ vai Hà Tú, tôi giành chiếc cúp Ảnh hậu danh giá.

Tại lễ trao giải, tôi phát biểu lời cảm ơn.

“Hôm nay thật ra có hai chuyện vui.”

“Ngoài chiếc cúp này, còn có điều này nữa.”

Tôi giơ lên chiếc nhẫn cưới của mình.

“Trong quá trình quay phim, tranh thủ kết luôn hôn sự.”

“Đạo diễn từng , bao giờ tôi thành người bản địa thì mới bấm máy.”

“Lấy luôn người bản địa, chắc cũng tính là đạt rồi nhỉ?”

Tiếng vỗ tay dưới sân khấu như muốn nhấn chìm tôi.

Khi về đến nhà, Tạ Mộc Dao đang buồn chán xem tivi.

Thấy tôi bước vào, cũng chẳng buồn đậy.

Lười biếng tựa vào ghế sofa tôi.

Tôi ngồi xổm trước mặt , nâng cằm lên một chút.

“Sao trông rũ rượi ?”

Tôi đã chuẩn bị tâm lý, vẫn là chưa đủ.

“Nhớ em chứ sao.”

“Em đi lâu lắm rồi.”

Tôi phải nhắc :

“Em mới đi có hai ngày thôi mà.”

Tạ Mộc Dao mân mê ngón tay tôi.

“Mỗi ngày như cả năm trời, vợ à.”

“Vậy thì hai năm rồi không gặp, dạo này vẫn ổn chứ chồng ?”

Vừa dứt lời, Tạ Mộc Dao cắn một phát lên ngón tay tôi.

Tôi đau quá kêu lên.

“Anh nhớ tôi kiểu đó hả?”

Tạ Mộc Dao kéo tôi vào lòng, hơi thở dần dồn dập.

“Lần trước, em cũng đau như thế này đấy.”

【Toàn văn hoàn】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...