Khi Hoa Tai Trở [...] – Chương 4

Tôi về nhà, nổi điên đập hết mọi thứ.

Dù như , tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ khó xử.

9

Lục Chiêu nhíu mày, từng lời ra đều vô cùng chân thành: “Anh sẽ bù đắp cho em. Em muốn gì cũng .”

“Trừ kết hôn.” – tôi lạnh lùng cắt ngang lời , thay nốt câu còn dang dở.

Tôi đứng dậy, lấy từ tủ rượu ra chai đắt nhất, mở nắp, rót hai ly.

“Tính ra cũng mười năm rồi. Tối nay uống một chén kết thúc, từ nay nợ nần gì cũng xóa sạch!”

Lục Chiêu nhận lấy ly, ngửa cổ uống cạn.

Rồi cướp lấy chai rượu trong tay tôi, uống liền hai ly nữa.

Tôi bật : “Chai này đắt lắm đó. Uống kiểu đúng là phí của trời.”

Trong mắt ánh lên một tia sáng, rất nhanh lại trở về bình lặng, như thể chẳng còn gì để vướng bận.

Nâng ly đối ẩm, : “Sở Liên, kiếp này coi như nợ em. Kiếp sau, nhất định sẽ trả.”

Tôi chán nản: “Anh chắc gì kiếp sau tôi còn ?”

Anh gượng , ngại ngùng: “Là do tham vọng quá.”

Tôi kiêu ngạo ngẩng đầu: “Người như tôi, không xứng.”

Một chai rượu vơi dần, rồi đến chai thứ hai, chai thứ ba…

Chúng tôi từ bên cửa sổ sát đất, sang ghế sofa, rồi vào tận phòng ngủ.

Kết cục của một đêm say — ngoài đau đầu còn là… mất trí nhớ tạm thời.

Quần áo vương vãi đầy sàn, chăn gối rối tung, chai rượu lăn lóc…

Là vì không kiềm chế nổi, hay chỉ đơn thuần là hậu quả của men say?

Tôi người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, không tìm ra đáp án.

Tôi vơ bừa một bộ đồ khác, lặng lẽ thay rồi rón rén rời đi.

Không kịp chải tóc, mặt mũi vẫn còn mệt mỏi, tôi bắt taxi thẳng ra sân bay.

“Một vé đi H quốc, sớm nhất có thể.”

Khi ngồi trên máy bay, mây trắng trôi qua ngoài ô cửa, tôi mới thấy lòng mình bình ổn trở lại đôi chút.

Tôi đã chạy trốn. Trốn khỏi cảm, trốn khỏi mọi thứ.

Tôi trở thành kẻ đào ngũ trong .

10

Năm năm, đã mài giũa tôi trở thành một người phụ nữ điềm tĩnh, biết kiềm chế, biết nhẫn nhịn hơn xưa rất nhiều.

Nhưng ngay khoảnh khắc đối diện lại ánh mắt sâu hun hút của người đàn ông ấy — đầu tôi như ong ong, tim đập loạn nhịp.

Sự bình tĩnh mà tôi từng tự hào, trong khoảnh khắc tái ngộ ấy… hoàn toàn sụp đổ.

Thì ra, trái tim của một người thật sự có thể chỉ vì một người mà rung .

“Cưng này, hai người quen nhau à?” Trước quán cà phê, thân của tôi – Pike – kéo vạt áo tôi, theo hướng ánh mắt tôi đang dừng lại.

Đôi mắt đen của Lục Chiêu lạnh lùng, không để lộ chút cảm nào, tôi vẫn có thể cảm nhận một tia tức giận mơ hồ.

Tôi không hiểu… có gì mà phải giận?

Tôi quay đầu khẽ:“Không quen.”

Khi quay lại, Lục Chiêu đã đứng ngay trước mặt.“Chúng ta chuyện đi.” Giọng lạnh nhạt, không mang theo chút dịu dàng nào.

Anh nắm chặt cổ tay tôi, định ngang ngược kéo tôi rời đi.

Pike định ngăn lại, tôi chỉ dùng ánh mắt ra hiệu là rồi — cậu ấy dừng bước.

Dưới tán cây ngô đồng, hai người đứng đối diện.

Giọng Lục Chiêu khàn khàn: “Những năm qua… em sống tốt không?”“Tốt.” – Tôi bình tĩnh đáp.“Anh rất nhớ em.”

Đầu ngón tay tôi khẽ run. Tôi cắn môi, cảm thấy môi hơi khô: “Cảm ơn vì vẫn còn nhớ đến em, …”

Tôi khẽ : “Em sắp kết hôn rồi.”

Tôi đưa tay ra, để thấy chiếc nhẫn đính hôn – như một lời xác nhận.

Lục Chiêu thoáng sững sờ, miệng khẽ hé, cuối cùng chỉ một câu: “Chúc em hạnh phúc.”

Tôi nhếch môi nhạt, giọng nhẹ nhàng: “Vị hôn phu của em vẫn đang đợi. Em đi trước nhé.”

Nói xong, tôi xoay người định rời đi.

Cánh tay bất ngờ bị siết chặt, rồi cả người tôi bị kéo vào một vòng ôm ấm áp.

Bàn tay thon dài của luồn vào tóc tôi từ sau tai, đôi môi lạnh lẽo bất ngờ áp xuống.

Tôi theo phản xạ muốn đẩy ra không , tức giận giơ tay tát mạnh vào mặt .

Bốp — tiếng vang giòn giã, khiến dừng lại.

Sắc mặt tôi thay đổi, không giấu nổi sự giận dữ: “Đừng đến phiền tôi nữa.”

Anh đã đính hôn với Lâm Uyển, dù không ở trong nước, tôi vẫn nghe tin này.

Giọng khàn đặc, mang theo cay đắng: “Xin lỗi… Anh nhớ em đến phát điên, từng phút từng giây đều nghĩ đến em.”

Tôi bất lực : “Anh đã đính hôn rồi, phải có trách nhiệm với vị hôn thê của mình. Cứ nhớ nhung một người khác… cuối cùng chẳng xứng đáng với ai cả.”

Khóe mắt Lục Chiêu đỏ lên, ôm chặt lấy tôi: “Sở Liên, và Lâm Uyển đã hủy hôn rồi. Mình quay lại với nhau đi, không?”

Toàn thân tôi run rẩy. Một giọng trong đầu không ngừng thúc giục: Đồng ý đi.

Nhưng lý trí vẫn chiến thắng cảm : “Xin lỗi, em vị hôn phu của em.”

“Vậy… con trai của chúng ta thì sao?”

Anh có phần kích , ánh mắt gắt gao tôi không rời.

Hai tay tôi buông thõng bên người, siết chặt. Tôi cúi đầu mũi giày mình, không biết nên trả lời ra sao.

Từ khi biết mình mang thai, đến khi sinh con, rồi nuôi nó khôn lớn đến bây giờ — đã bốn tuổi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc nếu Lục Chiêu biết, tôi sẽ phải gì.

Nhưng giờ đây, câu hỏi đó đang ở ngay trước mặt, tôi buộc phải đưa ra lựa chọn.

“Nếu thật sự vì con, thì xin đừng phiền cuộc sống của em nữa.”

Bữa tiệc tối hôm đó, tôi mặc một chiếc sườn xám cổ điển, phối cùng đôi hoa tai phỉ thúy — hoàn hảo.

“Anh chúc em…” — Hai từ cuối, nghẹn lại, bé nhỏ đến mức chẳng còn gì.

Năm xưa, tôi chỉ muốn thành công. Giờ đây, không chỉ thành công mà còn đứng trên đỉnh cao rực rỡ nhất.

Tôi thực lòng thấy mừng vì thành tựu của — ít ra điều đó chứng minh rằng tôi đã đặt cược đúng người.

Tôi lại một lần nữa thoát khỏi vòng tay , quay người rời đi.

Lá ngô đồng lay theo gió, nổi bật sự hiu quạnh của cuối thu.

Năm năm, rồi lại năm năm, một khi đã bỏ lỡ… thì mãi mãi là bỏ lỡ.

Ba năm trước, ba tôi tự sát trong tù. Từ lúc đó, tôi biết — mình không còn đường quay lại nữa.

Lục Chiêu cũng chẳng thể quên nổi… cái ngày cha mẹ chết vì tai nạn xe hơi.

Cả đời còn lại, mỗi người sống yên ổn theo cách riêng của mình — có lẽ, mới là cái kết hoàn hảo nhất.

11

Cái tên Sở Liên… là vết thương không bao giờ lành trong cuộc đời của Lục Chiêu.

Bọn họ là những người giống nhau — đều là “vật hi sinh” của gia tộc.

Điểm khác biệt là… có quyền lựa chọn.

Còn Sở Liên thì không.

Điều may mắn duy nhất, là hôn ước năm đó… là do cả hai đều thật lòng vui vẻ mà đồng ý.

Yêu bao nhiêu lúc bắt đầu, thì lúc kết thúc… lại đau bấy nhiêu.

Anh không thể quên cảnh tượng cha mẹ mình chết thảm. Từ khoảnh khắc đó, cả cuộc đời chỉ còn một mục tiêu — trả thù.

Khi Sở Liên sẵn sàng cho một trăm triệu để lại từ đầu, không do dự mà nhận — vì đó là thứ mà nhà họ Sở nợ .

Còn Lâm Uyển — từ đầu đến cuối chỉ là một công cụ Lục Chiêu tạo ra, dùng để che giấu cảm của với Sở Liên, để tô vẽ nên một sự “cân bằng” vốn chẳng hề tồn tại.

Nhưng trong lòng , nào có sự cân bằng nào đâu?

Từ đầu tới cuối, trái tim … chỉ hướng về một người.

Có những lời không thể ra, cả hai đều tự hiểu.

Giữa họ, là vũng máu sâu hoắm, là xác người chồng chất — là hận thù, là bi kịch.

Kẻ thắng vua, kẻ thua giặc.

Lục Chiêu thắng rồi… cũng đồng thời là người thua.

Mỗi năm, đều dành ra một tháng, lặng lẽ đến nơi ở, chỉ để xem… người phụ nữ đó sống có tốt không.

Để ngắm … đứa con trai của mình, lại cao thêm một chút.

Cho đến tận lúc tóc đã điểm bạc…

Ngày con trai kết hôn, giữa lễ đường rực rỡ ánh đèn, cậu ấy cầm micro, hướng về người đàn ông đứng ở hàng ghế sau cùng, hét lớn:

“Ba định để mẹ con chờ… đến khi xuống mồ mới thôi à?”

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...