Đến nước này rồi, còn ra vẻ thanh cao gì nữa?
Tôi cố đổ ly rượu, chất lỏng hắt thẳng lên chiếc sơ mi trắng sạch không tì vết của .
Lông mày khẽ chau lại, thể hiện rõ sự khó chịu lúc đó.
“Xin lỗi nha, phiền rót lại giúp tôi một ly.”
Tay siết chặt lấy chai rượu, gân xanh nổi rõ, quai hàm cứng lại, khẽ run. Từng thay đổi nhỏ trên cơ thể đều tố cáo sự kìm nén cực độ.
Tôi nâng ly rượu vừa rót đầy, nhấp một ngụm — cay xè.
Tay còn lại kéo cổ áo trắng của , mạnh tay kéo sát lại gần.
Khoảng cách cực gần, tôi cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi của phả lên mặt mình.
Tôi bất ngờ cúi đầu áp sát, theo phản xạ nghiêng đầu tránh né.
Hành đó khiến tôi tức giận, không kìm , phun thẳng ngụm rượu trong miệng lên mặt .
Giọt rượu lăn dọc gương mặt rắn rỏi, chảy vào cổ áo, vừa gợi cảm vừa khiêu khích.
Tôi thản nhiên cầm giấy lau miệng, rồi ném tờ giấy vào mặt .
“Xin lỗi nhé, không kìm .”
Lục Chiêu bất ngờ đứng dậy, chai rượu trong tay bị đập mạnh xuống sàn, mảnh thủy tinh văng tung tóe, cứa rách cả chân trần của tôi.
“Tiền tôi đã trả rồi. Cô cứ thế này mãi, là quá đáng thật đấy.”
“Quá đáng à?” – tôi quay sang Trịnh Húc.
Trịnh Húc lắc đầu ngay lập tức: “Sao lại quá đáng? Nếu ngày đó không giúp, giờ chắc hắn còn đang ăn xin ở gầm cầu nào đó rồi!”
Tôi đưa mắt trở lại Lục Chiêu: “Nghe rõ chưa? Anh nợ tôi không chỉ là tiền, mà còn là ân !”
Tôi nhấc chân bị thương lên, máu đã rỉ thành một vệt dài.
“Liếm sạch đi. Không thì đừng trách tôi cho người khiêng ra khỏi đây.”
4
Trịnh Húc bật “í” một tiếng, mặt đầy ghét bỏ: “Cậu cũng chẳng thấy dơ à?”
Tôi liếc xéo ta: “Cậu biết gì. Nước bọt có thể sát trùng.”
Hai chúng tôi đấu khẩu qua lại, còn Lục Chiêu thì đã quay người, định rời khỏi.
Nhưng vệ sĩ của Trịnh Húc đã chắn ngay trước cửa, rõ ràng là không định cho ta dễ dàng đi như .
Bên ngoài đột nhiên náo loạn, Lâm Uyển đẩy cửa bước vào — đến thật đúng lúc.
Cô ta đứng chắn trước mặt Lục Chiêu, dáng vẻ như gà mẹ che chở gà con.
“Nếu dám đến một sợi tóc của Lục Chiêu, tôi sẽ không để yên đâu!”
Nhìn ta ra vẻ chính nghĩa, chẳng sợ trời không sợ đất, tôi càng lớn hơn.
Tôi bước lên hai bước, đứng đối diện ta, giơ tay vỗ nhẹ hai cái lên má ta. Lần thứ ba thì bị Lục Chiêu giữ chặt cổ tay.
“Sở Liên, đừng quá đáng.” Anh nghiến răng cảnh cáo, ánh mắt như muốn người.
Tôi quay sang Trịnh Húc, vô tội hỏi:Quá đáng thật sao?”
Trịnh Húc lắc đầu: “Không quá. Ai bảo ta cướp đàn ông của cậu cơ chứ.”
Vậy là rõ. Người bị chính là tôi — một bên là vị hôn phu chưa hủy hôn, bên kia là “vị hôn thê” tự xưng của ta.
Mối quan hệ này, phức tạp đến mức không thể phức tạp hơn.
“Lục Chiêu, đừng quên là hôn ước giữa chúng ta vẫn chưa hủy. Anh công khai ta là vị hôn thê của mình, không thấy quá đáng à?”
Ánh mắt Lục Chiêu tối sầm lại, giọng khàn đặc: “Hôn ước đó, đã không còn giá trị từ năm năm trước rồi.”
Anh ngẩng đầu thẳng vào tôi: “Cô chắc chưa biết — năm đó nhà họ Lục sản, ba cũng có phần.”
Tôi không tin: “Nếu , sao ba tôi còn giúp ?”
Anh cúi đầu nhạt:“Chẳng qua là đang chơi trò mèo vờn chuột thôi. Người nhà họ Sở các đều như . Cô chẳng phải cũng đang muốn kéo ba tôi xuống bùn sao?”
Tên này… chẳng lẽ là con sâu trong bụng tôi à? Đến cả tôi nghĩ gì, ta cũng đoán .
Cuối cùng, chuyện không tránh khỏi: đánh nhau.
Tôi ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng tất cả diễn ra trước mắt.
Nhìn Lục Chiêu bị vệ sĩ đánh ngã, thấy máu rỉ ra từ khóe miệng , thấy trán bị rách một mảng.
Lâm Uyển ta che chắn dưới người, ngoài khóc lóc với xin tha thì chẳng gì.
Tôi ghét nhất là kiểu phụ nữ yếu đuối, lại càng ghét kiểu khóc lóc om sòm.
Lục Chiêu bị khiêng ngang ra khỏi phòng, Trịnh Húc nổi lòng từ bi, bảo người đưa ta đến bệnh viện.
Lúc rời đi, quay lại tôi — ánh mắt giao nhau, tim tôi bỗng đập lạc nhịp.
Cái ánh mắt tan vỡ, mái tóc rối bời, nụ tà ác nơi khóe môi dính máu… thật sự mê hoặc.
Tôi chợt nhớ đến năm cuối cấp ba, chúng tôi từng đi đánh hội đồng tên đại ca trường.
Tôi đứng bên cổ vũ hăng say, vì thế mà càng ra tay mạnh mẽ.
Lúc đó tôi đã nghĩ: người đàn ông này hoang dã thật sự — đúng gu của tôi.
Nhiều năm trôi qua vẻ hoang dã ấy đã bị cố che giấu, thay vào đó là sự kìm nén và nhẫn nhịn.
Tôi muốn tìm lại người đàn ông từng khiến tim mình rung đó. Tôi không tin ta đã biến mất thật rồi.
Mối rung tuổi trẻ luôn đi kèm với một nỗi không cam lòng sâu sắc.
4
Nhưng cái “không cam lòng” ấy, chỉ vài ngày sau đã chuyển thành giận dữ thật sự.
Trong một buổi phỏng vấn, Lục Chiêu công khai :
“Hôn ước giữa tôi và Sở đã hủy từ năm năm trước.”
Cánh phóng viên lập tức kéo đến chầu chực trước cổng nhà tôi, muốn nghe tôi lên tiếng.
Và lời của tôi là:
“Lục Chiêu lấy một trăm triệu của tôi để dựng lại sự nghiệp, sau đó thì… bắt cá hai tay, vứt bỏ tôi như rác!”
Chưa đầy nửa tiếng sau, hàng loạt tiêu đề bùng nổ:
“Lục Chiêu là gã đàn ông bạc ”, Lâm Uyển là tiểu tam” – đồng loạt leo thẳng top tìm kiếm.
Lâm Uyển ngay lập tức tung clip Lục Chiêu bị thương lên mạng, tố tôi có xu hướng bạo lực, tâm trạng thất thường, thậm chí có dấu hiệu tâm thần.
Không biết từ đâu, ta còn lôi ra cả giấy chẩn đoán chứng minh tôi từng đi gặp bác sĩ tâm lý.
Cuộc chiến giữa tôi và Lục Chiêu, chính thức khai hỏa.
Tôi thay một bộ vest công sở gọn gàng, mỉm xuất hiện tại buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của công ty.
Trước mọi câu hỏi từ giới truyền thông liên quan đến cảm, tôi đều giữ nguyên thái độ:
Không đề cập. Không trả lời.
“Xin mọi người tập trung vào sản phẩm mới của chúng tôi.”
“Lục Chiêu? Không quen lắm.”
“Lâm Uyển? Chưa từng nghe tên.”
Từ nét mặt hóng drama chuyển sang ngờ vực: “Ủa? Mới hôm trước còn loạn cào cào, giờ lại như người xa lạ?”
Nhưng càng như , truyền thông lại càng ý.
Sản phẩm mới mà, không có độ hot thì bán kiểu gì?
Giờ thì hay rồi, không tốn phí đại diện, tôi tự biến mình thành cái tên bảo chứng cho thương hiệu.
Trong phòng bệnh siêu VIP của một bệnh viện tư nhân, Lục Chiêu quấn băng kín đầu nằm xem tin tức, còn tôi ngồi bên cạnh thản nhiên gọt táo.
Gọt liền một mạch từ đầu đến cuối không đứt – tự thấy cũng có chút thành tựu.
Tôi đưa quả táo đến trước mặt : “Ăn không?”
Lục Chiêu xoa nhẹ đầu tôi, ánh mắt dịu dàng: “Em ăn đi.”
“Không ăn thì thôi.”
Tôi rút tay về, cắn một phát rõ to.
Giòn rụm, ngọt lịm – ăn xong còn thấy vui vui.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào — là giọng Lâm Uyển đang lớn tiếng quát tháo.
“Cho tôi vào, tôi muốn biết Lục Chiêu thế nào rồi!”
Giọng trầm thấp của vệ sĩ vang lên:“Ông Lục đã dặn, bất kỳ ai cũng không vào.”
Lâm Uyển tức tối: “Tôi là ‘bất kỳ ai’ à? Tôi là vị hôn thê của ấy đấy!”
Quả táo trong tay bỗng dưng chẳng còn ngon nữa. Tôi tiện tay quăng thẳng vào thùng rác.
Nhìn về phía cửa, tôi khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày:“Người gọi đến đấy, nhập vai sâu thật.”
Lục Chiêu đặt điện thoại xuống, mặt không đổi sắc: “Tôi sẽ xử lý.”
Bề ngoài tôi và ta càng đấu kịch liệt, thì người khác càng tin rằng thực sự bị lập ở Vận Thành.
Sự sụp đổ của nhà họ Lục năm xưa liên đới rất nhiều phía, mà nhà họ Sở cũng không nằm ngoài cuộc.
Một mình lao vào hang cọp, Lục Chiêu chẳng khác nào đang đánh cược mạng sống.
Muốn tìm ra người năm đó hãm nhà họ Lục, buộc phải tự mình bước vào cái bẫy mà kẻ săn mồi đã giăng sẵn, chờ họ sơ hở để lộ chân tướng.
Tôi là người nhà họ Sở, là vị hôn thê của , cũng là người đã giúp lại từ đầu.
Chỉ khi trở thành “kẻ thù” của , mới là sự bảo vệ lớn nhất dành cho tôi.
5
Ngày Lục Chiêu xuất viện, cánh phóng viên vây kín cả cổng bệnh viện, không còn kẽ hở.
“Xin hỏi ông Lục, những vết thương trên người ông là do Sở ra sao?”
Lâm Uyển đứng bên cạnh, đầy căm phẫn: “Chính ta sai người đấy! Người phụ nữ này thật độc ác!”
Lục Chiêu mỉm không , coi như ngầm thừa nhận.
Cách đó không xa, một chiếc Porsche Cayenne màu đen đỗ im lặng. Tôi ngồi trong xe, dõi theo mọi chuyện diễn ra trước mắt.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, là cuộc gọi từ nhà cũ.
Ba tôi gọi, bảo tôi tối nay phải có mặt tại buổi họp nội bộ của các gia tộc lớn.
Bình thường những cuộc họp kiểu này tôi không tham gia, hôm nay lại gọi tôi đến, chỉ vì chuyện giữa tôi và Lục Chiêu đã rùm beng quá mức.
Chủ đề chính của tối nay là: sao để đối phó với Lục Chiêu, ép ta rời khỏi Vận Thành.
Nhà họ Sở, nhà họ Trịnh, nhà họ Trần – những nhân vật chủ chốt đều có mặt. Trong thế hệ trẻ chỉ có tôi và Trịnh Húc tham dự.
Xem ra chuyện nhà họ Lục năm xưa, thực sự không đơn giản.
Suốt buổi họp, tôi luôn cúi đầu, không một lời.
Kết thúc, ba tôi đột nhiên hỏi: “Sở Liên, con có ý kiến gì không?”
Trước đó, ông muốn tôi dùng hôn ước để ràng buộc Lục Chiêu, tốt nhất là kết hôn thật, lấy lợi ích mà trói buộc ta.
Ông chưa bao giờ tin vào sự hợp tác thật lòng từ nhà họ Trịnh và nhà họ Trần, cũng không tin Lục Chiêu sẽ nể xưa mà tha cho nhà họ Sở.
Ông chỉ tin vào lợi ích trước mắt.
Tôi chưa đủ sức phản kháng lại mệnh lệnh của ông, đành tạm thời gật đầu theo.
Sau đó, tôi nhắn tin cho Lục Chiêu, bảo nếu không còn cách nào khác thì tạm thời cứ thuận theo.
Ba tôi đích thân mời Lục Chiêu đến nhà cũ “hồi tưởng chuyện cũ”, dù có là hồng môn yến thì cũng phải đi — không vào hang cọp, sao bắt cọp con.
Bạn thấy sao?