10
Chu Cảnh Nhượng ra lệnh cho quản gia triệu tập toàn bộ người trong Tùng Viên.
"Ngày mai phu nhân sẽ trở về."
"Những chuyện xảy ra hai ngày nay, các người tốt nhất hãy chôn sâu trong bụng."
"Ở đây việc đã bốn năm, các người phải biết tôi Tống Khuynh Thành đến nhường nào."
"Vậy nên, tôi không muốn chuyện say rượu lỡ lầm này hỏng cảm vợ chồng chúng tôi."
Đám người không dám phản đối, rối rít gật đầu.
Chu Cảnh Nhượng hài lòng phất tay, ra hiệu cho mọi người rời đi.
Yêu Vy từ trên lầu bước xuống, trên người ta vẫn mặc bộ đồ ngủ của Tống Khuynh Thành.
Chu Cảnh Nhượng nhíu mày:
"Ai cho mặc đồ của vợ tôi? Cởi ra."
Yêu Vy nhạt:
"Được thôi, tôi sẽ cởi."
Cô ta tháo dây buộc, chiếc áo ngủ tuột xuống, rơi thành một đống dưới chân.
Bên trong là một bộ nội y đầy khiêu khích.
Không ngoài dự đoán, nét mặt Chu Cảnh Nhượng lập tức thay đổi.
Yêu Vy nở nụ đắc ý, bước xuống cầu thang, trực tiếp ngồi lên người ta:
"Anh thích không?"
Hơi thở Chu Cảnh Nhượng rối loạn, lúc ta đè ta xuống dưới thân, điện thoại bất ngờ reo lên.
Anh ta không thèm , lập tức tắt máy.
Nhưng tiếng chuông nhanh chóng vang lên lần nữa.
Yêu Vy cầm điện thoại lên, tắt chuông rồi ném qua một bên.
Bức tường đá khắc chữ của Tùng Viên đứng lặng cảnh tượng nhơ nhuốc này trong phòng khách.
Cho đến khi trợ lý của Chu Cảnh Nhượng vội vã chạy vào.
Anh ta đứng ngoài cửa, gương mặt đầy lo lắng:
"Chu tiên sinh, vừa nhận cuộc gọi, phu nhân đã xảy ra chuyện!"
Chu Cảnh Nhượng đẩy Yêu Vy ra, ngồi bật dậy:
"Lâm San, cậu dám bừa thêm một câu nữa thử xem!"
Chu Cảnh Nhượng lạnh, lấy bao thuốc trên bàn trà, châm một điếu.
Anh ta tiện tay ném chiếc chăn lên người Yêu Vy, ngay sau đó lại bực bội kéo đi:
"Biến, cút ngay lập tức!"
Yêu Vy ngây người một lúc, định gì đó, trợ lý đã sắp khóc lên:
"Là thật mà, Chu tiên sinh. Chuyện xảy ra cách đây một tiếng..."
"Xe của phu nhân lao xuống đáy vực, va đập mạnh, bình xăng phát nổ, toàn bộ xe đều bị thiêu rụi."
Điếu thuốc trong tay Chu Cảnh Nhượng rơi xuống đất.
Khuôn mặt ta trắng bệch, giọng khàn đặc như ma quỷ:
"Cậu vừa gì, Lâm San? Cậu lại một lần nữa!"
"Chu tiên sinh, phu nhân... đã mất rồi."
"Trước khi qua đời, ấy gọi cho tôi. Cô ấy , không chịu bắt máy."
"Cô ấy nhờ tôi nhắn lại với rằng, ấy sẽ không thể quay về Tùng Viên nữa..."
Toàn bộ âm thanh quanh Chu Cảnh Nhượng đều biến mất.
Thế giới như chìm vào sự im lặng đáng sợ.
Điếu thuốc trong tay ta rơi xuống, đốt cháy mép khăn trải bàn ren.
Anh ta run rẩy dập lửa, ngón tay chỉ còn lại tro tàn, bay lên như làn khói.
11
Chiếc xe phóng như bay trên đường.
Sau cơn mưa lớn, bầu trời trong veo.
Con đường núi quanh co như ruột dê.
Chu Cảnh Nhượng ngồi bất ở ghế sau, như một tượng gỗ vô hồn.
Hiện trường tai nạn đã bị phong tỏa, cảnh sát đang tiến hành điều tra.
Khi ta đến nơi, không phép lại gần.
Cùng lúc đó, di thư dài mà Tống Khuynh Thành để lại tại biệt thự trên núi đã công bố trước công chúng.
Chu Cảnh Nhượng chỉ biết đến sự tồn tại và nội dung bức di thư này thông qua một buổi phát trực tiếp bí ẩn.
Trong thư, không cho phép ta tham dự tang lễ của mình.
Không cho phép ta chôn tro cốt trong khu mộ gia tộc Chu.
Không cho phép ta can thiệp vào bất kỳ việc hậu sự nào của .
Từ lúc sống đến khi qua đời, mọi thứ của đều không còn liên quan đến Chu Cảnh Nhượng nữa.
...
Bạn thấy sao?