10
Người bên kia đưa địa điểm là một khu vực chuẩn bị giải tỏa ở vùng ven thành phố.
Những ngôi nhà đã bị san bằng, dòng sông cũng bị lấp đầy bằng gạch vụn và đá nát.
Gió thổi qua mang theo mùi bụi đất khô khốc và đắng nghét.
Điểm định vị dẫn tôi tới đây thì dừng lại, không chỉ dẫn thêm gì nữa.
Tôi dựa theo chỉ dẫn của người đó, leo lên một quả đồi nhỏ.
Đi lòng vòng quanh co, cuối cùng tôi tiến vào một khu nhà máy hoang tàn nằm sâu trong ngôi làng bị bỏ hoang.
Tôi đứng ngoài cửa, lịch sự gõ cửa mấy cái.
Không ai mở cửa cho tôi.
【Cầu cứu, lúc này thì bảo bối không cần phải lịch sự gõ cửa nữa đâu!】
Tôi liếc dòng chữ, dứt khoát đẩy mạnh cửa ra.
“Rầm” một tiếng.
Bên trong tòa nhà có mấy cái máy móc gỉ sét, ở chính giữa là một chiếc ghế gỗ.
Niên Niên bị trói bằng dây thừng, đầu ấy nghiêng sang một bên, may mà lồng ngực vẫn còn phập phồng.
Còn sống là tốt rồi.
Tôi chạy nhanh lại, vội vàng tháo dây trói.
Bỗng đầu ngón tay tôi khựng lại.
Dưới chân Niên Niên, một pháp trận màu máu từ từ hiện lên.
Tỏa ra một luồng khí tức cực kỳ xui xẻo.
Tôi nhíu chặt mày – pháp trận này, trưởng lão trong tộc tôi từng vẽ qua hình như là trận pháp rút linh lực.
Người vẽ trận này tay nghề rất kém, nét vẽ xiêu vẹo, trận thế méo mó, hiệu lực rất yếu.
Nhưng như cũng không cản nó phát huy tác dụng.
Nếu là tôi ba ngày trước, khi linh lực yếu ớt, chắc giờ đã bị rút sạch, biến lại thành hồ ly nhỏ rồi.
Nhưng mà…
Tam nhật bất kiến, đã khác xưa rồi.
Tôi hoàn toàn không còn là tôi của ba ngày trước nữa!
Vừa cởi dây thừng, tôi vừa giả vờ ra vẻ yếu ớt.
Trước tiên là tai hồ ly ló ra, rồi đến đuôi, tốc độ cởi dây cũng dần chậm lại.
Tôi muốn xem rốt cuộc ai là kẻ đã bắt cóc Niên Niên.
Khi tôi đã tháo hết dây thừng, xác nhận Niên Niên sẽ không tỉnh lại ngay, tôi “vèo” một cái biến thành hồ ly.
“Ha ha ha ha, hồ ly! Quả nhiên ngươi là hồ ly!”
Một người phụ nữ mặc váy trắng bước ra từ sau mấy chiếc máy móc bỏ hoang, điên loạn, nắm chặt gáy tôi nhấc lên.
“Lương Hồ Hồ, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta rồi!”
Con ngươi tôi co rút lại – là ta!
Chính là người phụ nữ tỏ ra yếu đuối đáng thương trong khách sạn hôm đó.
Suýt nữa đã đổ oan cho tôi rồi.
Ơ mà, mới nhớ, Tạ Trụ tra ra chưa nhỉ?
【Ủa, đây chẳng phải là nữ phụ độc ác lần trước muốn thế chỗ tiểu hồ ly sao? Lại là kiểu tranh giành đàn ông à, nhàm thật.】
【+1, tôi cũng không thích mấy vụ tranh giành nhau vì nam chính, cứ bắt trói ép nam chính luôn cho rồi, sao cứ phải uy hiếp nữ chính?】
Tôi bị ta nhấc lên, mắt ngang bằng ta.
Mấy dòng bình luận đúng ghê.
Tôi hỏi:
“Cô thích Tạ Trụ thì đi bắt ấy, bắt Niên Niên rồi bắt tôi gì?”
Lâm Tuyết cau mày ghét bỏ:
“Ai là tôi thích Tạ Trụ? Nếu không phải tại ta canh chừng còn hơn canh phạm nhân, tôi chẳng buồn tiếp cận. Khó khăn lắm mới chuốc thuốc cho ta, kết quả không mở cửa phòng. Sáng hôm sau cửa mở rồi, thì đã chạy mất rồi!”
Hả?
Không thích Tạ Trụ…
Vậy bắt tôi gì?
Tôi khẽ tai.
Sau khi biến thành hồ ly, thính giác tôi nhạy hơn hẳn.
Tiếng bước chân trong nhà máy càng lúc càng gần, tôi còn nghe thấy tiếng vải cọ vào nhau khe khẽ.
Lâm Tuyết không nghe thấy, vì thính giác của ta không bằng tôi.
Pháp trận trên sàn vẫn đang vận hành.
Cô ta lôi Niên Niên ra, rồi đặt tôi vào chính giữa pháp trận.
Linh lực bắt đầu bị hút ra, may mà trận pháp quá sơ sài, nên linh lực mất đi chỉ là chút xíu.
Lâm Tuyết kỳ dị, dịu dàng xoa đầu tôi:
“Biến thành hồ ly là tốt rồi… Biến luôn đi… mãi mãi là hồ ly…”
Tôi vẫy đuôi, chuẩn bị niệm một thuật nhỏ cho ta tỉnh ra, thì người khác đã đến kịp.
Một chùm ánh sáng xanh lam xuyên thẳng qua vai Lâm Tuyết, khoét ra một lỗ nhỏ, ta đau đớn lùi lại, buông tay khỏi tôi.
Tôi lại bị người khác nhấc lên.
Lần này là Tạ Trụ.
Anh ấy cẩn thận kiểm tra xem tôi có bị thương không, tôi không đủ kiên nhẫn chờ kiểm tra xong, “vèo” một cái biến lại thành người, nhào vào lòng .
Anh suýt nữa bị sức nặng bất ngờ đè ngã, may mà vẫn giữ thăng bằng.
“Đã bảo là đợi , thế mà lại tự ý chạy đến một mình?”
Tôi vòng tay ôm lấy eo :
“Em đâu có bị thương gì đâu.”
Tạ Trụ không đồng :
“Nhỡ gặp phải kẻ mạnh hơn thì sao?”
“Ít ai mạnh hơn em lắm!”
“Không, không thể nào!”
Tạ Trụ chưa kịp tiếp thì Lâm Tuyết ôm vai rên rỉ:
“Sao ngươi vẫn có thể biến lại thành người… ngươi…”
Lại một luồng sáng xanh lam bắn tới, Lâm Tuyết lăn lộn dưới đất tránh né, sau đó “vèo” một cái biến thành một con chó Samoyed tuyết trắng.
Con Samoyed ấy chạy cực nhanh, luồn lách khéo léo, thoát khỏi nhà máy hoang.
“Ồ, là Samoyed à?”
Một gã đàn ông ăn mặc lôi thôi lếch thếch, từ hướng Tạ Trụ đi tới bước ra.
Gã ta lười biếng :
“Chạy mất thì vẫn phải tính tiền đó nhé. Số tài khoản vẫn như lần trước.”
Tạ Trụ gật đầu, nắm tay tôi:
“Lát nữa sẽ có người chuyển khoản cho .”
Gã kia lẩm bẩm:
“Giờ linh khí suy yếu, sâu trong núi thỉnh thoảng mới có mấy quái tu hình người. Con Samoyed này ở đâu ra ? Không biết có đăng ký chưa…”
Tôi ló đầu từ sau vai Tạ Trụ ra trộm, bị phát hiện.
“Bắt tiểu hồ ly lén chạy trốn rồi nhé?”
Tạ Trụ không buồn để ý đến gã kia nữa, dắt tôi rời khỏi nhà máy.
Niên Niên vẫn còn hôn mê, gã đàn ông đó bế lên, cùng chúng tôi quay về.
11
Niên Niên tỉnh lại, tôi hỏi ấy đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấy còn mơ hồ hơn tôi:
“Tớ thấy một con Samoyed siêu dễ thương, chơi với nó một lúc thì nó đột nhiên biến thành người rồi đập tớ ngất xỉu luôn.
Xong rồi, giấc ngủ này mơ mơ màng màng, tớ không phân biệt nổi đâu là thật đâu là mơ nữa, mai chắc phải đi bệnh viện kiểm tra một cái.”
Tôi lặng lẽ nuốt lại câu “đúng là Samoyed thật đấy”, không sự thật cho ấy biết.
Tinh quái trên đời vốn đã rất hiếm, sau này ấy gần như chắc chắn sẽ không gặp lại nữa, chi bằng không nên để ấy thêm rối bời.
Tôi an ủi:
“Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Cô ấy gật đầu, cuối cùng còn vẫy tay gọi tôi lại gần.
Tôi tưởng ấy có chuyện gì quan trọng, liền ghé sát lại.
Chỉ nghe ấy hỏi nhỏ:
“Bé cưng ơi, tớ nhớ cậu chưa có trai mà nhỉ? Cái chàng kia cậu quen ở lễ hội cosplay hả? Chỗ nào vớt cực phẩm , mai tớ cũng đi kiếm một !”
Tôi ngẩn người:
“Không phải mới quen, là… trai tớ.”
Cô ấy liền truy hỏi:
“Là… trai cảm hả?”
Không phải đâu! Đừng hỏi nữa mà!
Tai tôi đỏ bừng lên lúc nào không hay.
Đáng ghét ghê!
12
Buổi tối, Tạ Trụ “trả phí mua đứt” cho tai và đuôi hồ ly của tôi.
Mà chẳng ai với tôi phí mua đứt này không phải là tiền cả!
Tôi cắn môi, thở hổn hển :
“Đủ rồi, đủ rồi đó!”
Không cần nhiều “phí” đến đâu mà!
Đuôi thì bị ấy túm chặt, tôi căn bản không thể chạy thoát.
Tôi vùi mặt vào gối.
Không ổn rồi!
Hoàn toàn không đúng chút nào!
“Ư… rõ ràng không cho em lại gần đàn ông, đúng là đồ dối trá!”
Tạ Trụ thở dốc bên tai tôi:
“Không lại gần người đàn ông khác.”
Tôi phản bác:
“Anh cũng là đàn ông mà!”
“Anh không phải người khác.”
“Thế là thất hứa rồi!”
Anh khẽ:
“Ừ, thất hứa đấy.”
Gì chứ, sao còn ra vẻ tự hào như ?!
Tôi mệt muốn xỉu luôn, cuối cùng vẫn là bế tôi đi rửa mặt.
Trong lòng , tôi mơ màng hỏi nhỏ:
“Anh ơi… sao lại nhặt em về nhà ?”
Anh dịu dàng dỗ dành:
“Vì muốn một tiểu hồ ly.”
“Là muốn em, hay là muốn một con hồ ly?”
“Không thể muốn cả hai à?”
“Không đâu, phải là muốn Lương Hồ Hồ cơ…”
“Anh muốn Lương Hồ Hồ.”
Tôi mỉm mãn nguyện:
“Ngủ ngon nha !”
Anh hôn lên trán tôi:
“Ngủ ngon, em.”
Bạn thấy sao?