Khi Hết Yêu, Anh [...] – Chương 8

8

 

Tôi mua một chó con, Tô Vi trước đây luôn muốn nuôi chó, tôi không cho.

 

Nghĩ lại, chắc là ấy thấy đơn.

 

Người đáng lẽ phải bên là tôi, tôi lại đi chơi với mấy người nhậu nhẹt, lúc thì uống rượu khoác lác, lúc thì chơi game, vì nghĩ rằng đã có Tô Vi ở nhà, nên tôi còn phóng túng hơn cả khi còn độc thân.

 

Ngược lại còn cầu ấy thế này thế kia.

 

Tôi tưởng rằng về nhà vài câu “vợ ơi” rồi ôm vài cái là đủ an ủi ấy, thật ra có hiệu quả không?

 

Tôi nghĩ ấy đã với tôi từ lâu rồi, chỉ là tôi không để tâm .

 

Điều thu hút tôi ở Tô Vi là ấy luôn tràn đầy sức sống, biết cách khám và tận hưởng niềm vui trong cuộc sống.

 

Chỉ một chim sẻ trên bậu cửa sổ, hay một bông hoa ven đường cũng đủ khiến ấy vui vẻ chụp ảnh và chia sẻ với tôi.

 

Nhưng còn tôi?

 

Tôi thấy những điều ấy chia sẻ chẳng có ý nghĩa gì, chỉ biết qua loa cho xong.

 

Cô ấy thích kéo tôi đi dạo phố, không nhất thiết phải mua gì.

 

Cô ấy thích các cửa hàng bán đồ xinh xắn, búp bê nhỏ, đồ trang trí, cốc cà phê đủ kiểu dáng, trong mắt ấy chúng đều có vẻ đẹp riêng.

 

Nhưng sau đó vì sao lại không gọi tôi đi cùng?

 

Ồ, tôi nhớ ra rồi, là vì tôi luôn ấy cụt hứng.

 

Tôi ấy đi lang thang không mục đích chỉ tốn thời gian, tôi thà ngồi trong KFC đợi ấy mua sắm còn hơn đi lang thang với ấy.

 

Điều đó khiến ấy cũng mất đi hứng thú ban đầu, chỉ đành ủ rũ về nhà.

 

Cô ấy còn thích trồng hoa, ngày ngày vui vẻ tưới cây, xới đất, bón phân, bắt sâu.

 

Khi thì ấy hào hứng gọi tôi: “Anh ơi, mau lại đây, bông hoa của em cuối cùng cũng có màu rồi, đẹp quá!”

 

Khi lại giận dữ cầm tăm xỉa: “Con rệp vỏ này c//hế//t đi cho ta!”

 

Cô ấy thật sự tràn đầy sức sống, luôn bộc lộ cảm thật.

 

Nhưng bây giờ, ban công chỉ toàn những cây sen đá héo úa, ấy thậm chí còn lười vứt chúng đi.

 

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên hiểu ra điều gì.

 

Nếu bây giờ ấy không đến gần tôi, thì tôi còn sĩ diện gì, cứ mặt dày mà bám theo ấy thôi!

 

Tôi sẽ ấy sống lại với niềm vui!

 

Giống như bảy năm trước khi theo đuổi ấy, tôi lại đứng đợi trước cửa cơ quan của .

 

Nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là khi cùng điều đi công tác, sau khi công tác xong, tôi đã trở thành “khách quen” trước cổng cơ quan .

 

Cả bảo vệ cũng quen mặt tôi.

 

Thời gian trôi qua, bảo vệ giờ đã khác, tôi đỗ xe xa ra một chút.

 

Tôi bảo mình đến đón Tô Vi, bảo vệ tôi đầy ý tứ, chỉ tay về phía một chiếc Lamborghini không xa.

 

“Chiếc đó cũng đến đón Tô Vi.”

 

Trái tim tôi như bị đập mạnh, cảm giác như bị một tảng đá lớn đập trúng, không thể thở nổi.

 

Thậm chí tôi không dám tiến lại gần để xem người trong xe là ai.

 

May mắn thay, lúc này Tô Vi xuất hiện, ánh nắng chiều trải dài trên gương mặt rạng rỡ của , hoàn toàn không giống dáng vẻ tôi thường thấy ở nhà.

 

Tôi bám vào cửa xe đứng đó, cho đến khi thấy tôi, nụ dần tắt.

 

"Tô Vi!"

 

Có người gọi , Tô Vi đi thẳng về phía chiếc Lamborghini.

 

"Tô Vi!" Tôi cũng gọi lớn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...