Khi Hết Yêu, Anh [...] – Chương 6

 

6

 

Câu vừa rồi, thay vì là một lời đe dọa, thì giống như là một lời cảnh báo.

 

Cảnh báo tôi.

 

Nhưng tôi không cam lòng bỏ qua dễ dàng, liền nhắn tin cho ấy.

 

【Em định khi nào về nhà?】

 

Không có dấu chấm than đỏ như tôi đã lo lắng, điều này khiến tôi nhẹ nhõm đi phần nào.

 

Cô ấy thực sự giận rồi, dù sao cũng cho tôi cơ hội để chuyện.

 

Chỉ cần còn cơ hội, tôi tin mình có thể dỗ dành ấy trở về.

 

Lâu sau ấy mới trả lời: 【Chơi chán rồi sẽ về.】

 

Tôi nhanh chóng đáp lại, ngữ khí còn có chút nịnh nọt: 【Anh chờ em ở nhà nhé, về sớm nhé!】

 

Tôi lại vội vàng về nhà, sợ rằng Tô Vi sẽ về trước khiến tôi không kịp thể hiện thành ý.

 

Tôi nghĩ mình thực sự ấy, nên mới để tâm từng cảm nhỏ bé của ấy như thế.

 

Nghĩ đến mấy người cùng chơi với tôi, ai mà chẳng ném vợ con ở nhà rồi đi tự do?

 

So với họ, tôi thật là xuất sắc.

 

Tôi nghĩ nếu tôi và Tô Vi có con, nhất định tôi sẽ về nhà đúng giờ để một ông bố tốt.

 

Tô Vi bận rộn trong bếp nấu bữa tối cho cả nhà, còn tôi ở phòng khách chơi với con, đôi khi còn trêu ấy.

 

Ăn cơm xong, cả nhà cùng đi dạo, hai người nắm tay con, cùng nhấc bổng đứa bé lên như chơi đu quay, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy thật hạnh phúc.

 

Mở cửa vào nhà, phòng tối om, những suy nghĩ ấm áp ấy như bị rút hết, chỉ còn lại sự trống rỗng.

 

Tôi còn chưa kịp thay giày, rón rén đi vào mở đèn nhà vệ sinh, rồi quay lại lối vào đổi giày.

 

Nhìn vào khoảng tối, nơi ánh sáng từ nhà vệ sinh chiếu ra.

 

Ừm, đây mới là cảnh tôi quen thuộc.

 

Tôi bình tĩnh bật hết đèn lên, ngổn ngang đồ đạc hiện ra trước mắt.

 

Tôi không buồn, mà lại hứng khởi xắn tay áo lên.

 

Hôm nay để tôi một lần như Tô Vi, yên lặng chờ ấy về!

 

Tôi muốn để ấy thấy thành ý của mình, để ấy biết rằng tôi không chỉ biết chơi bời.

 

Tôi bắt đầu dọn dẹp từ bát đĩa trên bàn, vì đã để cả ngày nên khó rửa, tôi ngâm chúng trong bồn rửa.

 

Quần áo vẫn vứt trên sàn, bộ đồ mà Tô Vi thay ra hôm qua cũng nằm trên ghế trong phòng thay đồ.

 

Chắc là để giặt phải không?

 

Tôi gom tất cả cho vào máy giặt.

 

Nguyên liệu rơi trên sàn tôi cũng nhét hết vào tủ lạnh.

 

Thấy không, thật ra việc nhà đâu có gì khó khăn chứ?

 

Có máy giặt thì giặt đồ, có robot thì lau sàn.

 

Tôi đã mua cho Tô Vi bao nhiêu thiết bị việc nhà để giải phóng đôi tay, ấy còn phàn nàn tôi không chia sẻ việc nhà.

 

Đồ ăn tôi mang về đã nguội lạnh, tôi cho vào lò vi sóng nóng lại rồi tự ăn một ít.

 

Tôi không biết khi nào Tô Vi sẽ về, đã chín giờ rồi, một phụ nữ như ấy ra ngoài khuya thế này còn gì chứ?

 

Không yên tâm, tôi gọi cho ấy, ấy bắt máy ngay lập tức.

 

"Anh có chuyện gì?"

 

Giọng Tô Vi vang lên, tôi liền bật .

 

Cô ấy đang bắt chước giọng tôi.

 

Trước đây, mỗi lần ấy gọi điện giục tôi về nhà, tôi đều với ấy như .

 

Tôi cũng học theo ấy: “Không có chuyện gì thì không gọi sao?”

 

Cô ấy đáp: “Vậy cúp nhé, rảnh thì về.”

 

Tốt lắm!

 

Cô ấy muốn chơi trò tráo đổi vai trò với tôi, thôi, tôi cũng sẽ chơi với ấy, dù sao dỗ thế nào chẳng là dỗ!

 

Tôi rửa mặt, chui vào chăn ấm, chưa bao lâu cơn buồn ngủ đã kéo đến, cứ chợp mắt một chút lại giật mình tỉnh dậy, cứ có cảm giác Tô Vi đã về rồi.

 

Nhưng ngoài cửa chẳng có ai, chỉ có bóng tối và tiếng máy giặt đang chạy.

 

Tôi còn để đèn trong nhà vệ sinh sáng, dù chỉ một chút ánh sáng thôi cũng dễ chịu hơn nhiều.

 

Tôi cứ như người suy nhược thần kinh, muốn ngủ mà không ngủ , không ngủ thì lại buồn ngủ.

 

Khi Tô Vi chờ tôi về, có phải cũng như không?

 

Nhớ lại vài năm trước, ấy đều thức khuya chờ tôi về, ấy nếu tôi không về, ấy không ngủ .

 

Bây giờ tôi cũng hiểu cảm giác này rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...