Khi Hết Yêu, Anh [...] – Chương 12

12

 

Khi đó tôi nhớ rõ từng thói quen nhỏ của ấy, rồi cẩn thận ghi lại.

 

Dòng ghi cuối cùng là mùa hè năm đó.

 

“Chúng tôi kết hôn rồi, đúng vào ngày tôi chọn, là tháng con khỉ và ngựa gặp nhau, ấy bảo ngày này không thể nào quên . Haha, sao lại có người thú vị như nhỉ, tôi phải gì đây, tôi ấy mất rồi!”

 

Nhưng sau khi kết hôn thì chẳng còn ghi chép nữa.

 

Tôi cố nhớ lại, cố gắng hết sức nhớ lại.

 

Liệu tôi có quên ghi ở đâu đó không?

 

Không có.

 

Từ khi kết hôn, tôi không ghi chép nữa.

 

Sao lại có thể không ghi chép chứ!!

 

Tôi tự tát mình thật mạnh, như thể có thể thức tỉnh chính mình.

 

Tôi cố gắng giữ chút tỉnh táo cuối cùng để gửi những tin nhắn đã chụp màn hình cho Tô Vi, vừa khóc vừa xin lỗi, cầu xin cho tôi thêm một cơ hội.

 

Nhưng chỉ nhận câu trả lời bình thản từ .

 

“Biết sai rồi thì hãy đối xử tốt với người tiếp theo nhé!”

 

Ngày hôm sau, tôi đã ký vào thỏa thuận ly hôn, cùng đến văn phòng đăng ký.

 

So với sự rạng ngời của Tô Vi, tôi đầu tóc bù xù, mắt đỏ sưng, trông tệ vô cùng.

 

Tôi không còn mơ tưởng Tô Vi sẽ tha thứ cho mình, thấy dần lấy lại niềm vui, tôi thảm một chút có đáng gì đâu?

 

Đây là cái giá mà tôi phải trả, là điều tôi đáng nhận.

 

Một tháng sau, chúng tôi chính thức có giấy ly hôn.

 

Trước cửa văn phòng đăng ký, khi chuẩn bị chia tay, ấy bất ngờ ôm tôi một cái.

 

“Cảm ơn !”

 

Cô chuyển toàn bộ số tiền tiết kiệm trong nhà cho tôi, tôi đã trả lại cho ấy.

 

Đó đều là tiền tích góp từ lương của mình từng chút một, tôi nào có tư cách nhận số tiền này?

 

Nhưng vẫn gửi lại cho tôi một nửa.

 

Tôi nhận, chấm dứt sự giằng co này.

 

Cô ấy thực sự không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với tôi nữa.

 

Tôi vẫn nuôi Sai Sai, nó lớn hơn rất nhiều.

 

Mỗi sáng và tối, tôi đều dẫn nó đi dạo, nó rất sạch sẽ, không chịu đi vệ sinh trong nhà.

 

Tôi không xóa liên lạc của Tô Vi, dù sau khi ly hôn chúng tôi không còn liên hệ nữa.

 

Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn mở hình đại diện của ấy, xem lại những tin nhắn cũ đã ngừng từ lâu, tìm kiếm chút ngọt ngào trong những ký ức không mấy vui vẻ.

 

Một ngày nọ, tôi chợt phát hiện Tô Vi đã đăng một bài trên trang cá nhân.

 

Đó là một bức ảnh tự chụp, trên mắt nhắm của ấy yên lặng nằm một bông hoa tử đinh hương năm cánh.

 

Tô Vi cảm thán: 【Thật sự có hoa tử đinh hương năm cánh này!】

 

Tôi rất muốn bình luận, viết rồi xóa, cuối cùng cũng thôi.

 

Dường như ấy đã tìm lại niềm vui, tôi còn lý do gì để quấy rầy ấy?

 

Cô ấy không còn cần tôi nữa, điều tôi cần là rời đi một cách đàng hoàng khỏi cuộc đời ấy.

 

Đây là điều cuối cùng tôi có thể dành cho ấy.

 

Để chứng minh rằng tôi vẫn ấy.

 

(Kết thúc)

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...